Từ khi Giang Duệ tỉnh dậy đến giờ, người phụ nữ này luôn ngồi bó gối ở cuối giường, trên giường bệnh có một người đàn ông, thỉnh thoảng lại yêu cầu người phụ nữ lấy cái này cái kia. Nếu không phải y tá vào phát thuốc, Giang Duệ còn tưởng người bị bệnh là người đàn ông kia. So sánh một chút, Cố Dã quả thật rất tốt! Nhưng tiếc thay, dù Cố Dã có tốt đến đâu, anh cũng không phải của cô, Giang Duệ!
Cố Dã làm xong thủ tục xuất viện trở lại, Giang Duệ đã thu dọn xong. "Đi được rồi!"
Giang Duệ vừa đứng dậy thì cảm thấy chóng mặt, Cố Dã định đỡ cô. "Không cần!" Giang Duệ đẩy tay Cố Dã ra. Trước đây, khi vừa xuyên qua, vừa bị va đầu vừa bị ngạt nước, đầu óc Giang Duệ không tỉnh táo, thấy Cố Dã đẹp trai, cô nghĩ mình đang mơ, lao lên hôn anh. Bây giờ tỉnh táo rồi, gặp lại Cố Dã chỉ cảm thấy ngại ngùng. Dù sao, cô và Cố Dã vẫn là người xa lạ! Lần đầu tiên gặp mặt đã chủ động hôn người ta, không ngại mới là lạ! "Đoàn trưởng Cố!" Trương Kiến Quốc thấy Cố Dã và Giang Duệ cùng bước ra, lập tức mở cửa xe sau, tiến tới: "Chị dâu không sao chứ? Không phải định nằm viện sao?" "Không nằm nữa!" Cố Dã nói chuyện với Trương Kiến Quốc nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Giang Duệ. Lúc này Giang Duệ đang cố gắng leo lên chiếc xe jeep quân sự, nhưng thử mấy lần vẫn không lên được, thở hồn hền.
Ôi trời, xe jeep quân sự thời này cao quá! Rõ ràng chân cô cũng không ngắn mà! Sao lại không lên được!
Cuối cùng, Cố Dã bước tới, đỡ Giang Duệ một tay. "Cảm ơn!" Giang Duệ dùng cả tay và chân leo lên xe, ngã người ra ghế sau, không giữ hình tượng. Xong đời, đi vài bước đầu càng chóng mặt hơn!
Biết vậy cô không cố chấp, để Cố Dã cõng cô thì tốt hơn! "Về sư đoàn!" Cố Dã cũng lên xe ngồi ghế phụ lái, anh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy trán Giang Duệ dán băng gạc, sắc mặt tái nhợt, trông rất tệ. Khi đến khu nhà ở của Sư đoàn 179, trời đã tối, khi Giang Duệ xuống xe, sắc mặt còn vàng hơn cả người phụ nữ nằm giường bên cạnh trong bệnh viện, chân như đi trên bông.
Biết đường về nhà xóc đến thế này, cô đã ở lại bệnh viện thêm vài ngày, dưỡng sức rồi mới về, không đến nỗi nôn suốt đường. "Lên đây!" Thấy bước chân Giang Duệ loạng choạng, Cố Dã tiến tới định cõng cô.
Lần này Giang Duệ không từ chối, trực tiếp nằm sấp lên lưng rộng của Cố Dã, nhưng dạ dày cô khó chịu vô cùng, đầu cũng chóng mặt, không còn suy nghĩ gì khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!