Sau một tuần, Tịch Nhiên trong phòng bệnh cuối cùng cũng qua khỏi cơn nguy kịch, cô ta được ba mẹ cung phụng như thần linh, sau những chuyện tồi tệ ấy xảy ra.
“Con cảm thấy thế nào rồi?”
Thẩm Dạ Nhu đút cháo cho Lục Cẩm Du, chỉ sợ cô cảm thấy khó chịu.
“Mẹ à, con không sao rồi… nhưng mà, Lục Cẩm Du với mẹ cô ấy đâu rồi?”
Đĩa cháo trên tay bà đập mạnh xuống bàn.
“Con còn có tâm sức lo cho người khác sao? Bản thân con còn lo chưa xong. Nếu lúc đó mẹ không kịp chạy tới đưa con đi cấp cứu thì có lẽ con đã chết rồi!”
“Mẹ à!”
“Thôi, con đừng bận tâm nữa. Mau nghỉ đi.”
“Nhưng mà…”
“Nghỉ đi, hãy để bản thân sớm bình phục. Ba con đã nói chuyện với Dụ Yên rồi, chỉ đợi con khỏe mạnh trở lại thì ngay lập tức tổ chức lễ cưới.”
“Sao cơ?” Lục Cẩm Du giả vờ bất ngờ.
“Ba con và nhà họ đã đồng ý chuyện này rồi, kể cả cậu nhóc con thích cũng đồng ý chuyện này.”
“Con vui lắm!”
“Được rồi, vui cũng đừng động thân đấy, con chưa khỏe lại đâu. Bây giờ nghỉ đi, mẹ ra ngoài để con nghỉ ngơi đây.”
Thẩm Dạ Nhu bưng chén cháo xuống, ra khỏi phòng trả lại sự yên bình của phòng bệnh.
Lục Cẩm Du chìm trong im lặng, rút trong người ra một điếu thuốc, đặt lên miệng châm rồi hút nó.
Một làn khói thở ra, cô ta không hề cảm thấy đau.
“Từ lúc nào bản thân mình lại mất đi cảm giác đau thế nhỉ? Kể cả lúc thập tử nhất sinh, suýt nữa thì chết cũng chỉ cảm thấy tâm can nặng nề thôi…”
Từ khi Lục Cẩm Du xuyên cùng Chu Nhiên trở lại đây, cảm thấy mọi tế bào trên cơ thể đều rất mơ hồ. Có lẽ không còn thấy đau nữa nên nỗi sợ đối với Chu Nhiên cũng tan biến mất.
“Nhạt nhẽo thật.”
Lục Cẩm Du dập điếu thuốc tàn, vừa dựa lưng vào thành giường bệnh một lúc thì cửa phòng bệnh lại mở ra.
Là Tưởng Tịch Diên.
“Con không sao rồi chứ?”
“Vâng.”
“Chuyện đã xảy ra… một phần cũng là do ta.”
Lục Cẩm Du chán nản, nói lời thoại một cách nhàm chán:
“Là con lỡ chân ngã, làm người bận tâm rồi.”
“Con thật là hiểu chuyện.” Tưởng Tịch Diên thở dài, “Ta sẽ không phụ con đâu. Chuyện ta đã đồng ý với con, ta đã làm rồi. Không cần trao đổi điều kiện cho mẹ con họ sống trong nhà, ta vẫn sẽ đồng ý gả con cho Ngân Thương Duệ.”
“Con cảm ơn.”
“Nghỉ đi.” Tưởng Tịch Diên nắm tay cô ta rung nhẹ như an ủi.
Vị khách thứ nhất ra ngoài, sau đó đến vị khách tiếp theo.
“Cô cảm thấy thế nào rồi?”
Dụ Yên hỏi thăm tình hình của cô, cô lại có chút chê cười:
“Chút nữa ngã gãy cổ chắc là không cảm thấy gì.”
“Cô hãy nhanh chóng khỏe lại đi. Đừng để giao kèo ban đầu của chúng ta bị quên mất. Cô còn nhớ bản thân đã nói gì với tôi chứ?”
“Có nhớ. Tôi sẽ lấy con bà, đưa của hồi môn là 20℅ cổ phần công ty ba tôi cho bà, tôi sẽ giúp bà kìm hãm đứa con trai muốn tung cánh bay của bà đúng chứ?”
“Cô nhớ vậy thì tốt.”
“Đầu có vỡ nhưng cũng không đến nỗi mất trí.”
“Cô nghỉ đi, sớm bình phục đến lấy con trai tôi nhé.”
Vị khách thứ ba rời khỏi, người cuối cùng mới chầm chậm đi vào.
“Anh tới rồi, Ngân Thương Duệ.”
Ngân Thương Duệ đứng im lặng, nhìn Lục Cẩm Du ngồi trên giường không nói nửa lời.
“Anh muốn nói gì thì nói đi.”
“Cô đi từng bước, không sai bước nào. Cô tính toán kỹ lưỡng như thế có phải là từ ngày hôm đó gặp tôi không?”
“Anh muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
“…”
Ngân Thương Duệ im lặng, Lục Cẩm Du ngầm hiểu anh muốn biết thứ gì.
“Phải, tôi tính từ lúc đó.”
“Ngày hôm đó tôi không chỉ đến tìm anh, tôi còn đến tìm cả mẹ anh nữa. Anh biết mà, bà ta sợ anh rời khỏi sự kiểm soát của bà ta, nên đề nghị của tôi với bà ta là một miếng mỡ béo ngậy.” Lục Cẩm Du cười trừ.
“Vậy những lời cô nói với tôi ngày hôm đó là một sự lừa gạt ư?”
“Không, đề nghị của tôi luôn rất thiết thực. Anh có biết là bây giờ tôi có thể giúp Dụ Yên đạt được mục đích, cũng có thể giúp anh lật đổ bà ta không?”
Lục Cẩm Du lẳng lặng mỉm cười, lời cô nói ra không phải là một trò đùa.
“Làm cách nào mà cô có thể?”
“Tôi nói rồi, chính là dự đoán.”
“Dự đoán?”
Lần trước gặp mặt, Lục Cẩm Du cũng nhắc đến chuyện cô ta có thể dự đoán được những chuyện cô ta muốn nhưng lúc đó Ngân Thương Duệ nghĩ cô đùa, anh cho rằng cô tự cho mình là thông minh, tự cao thế thôi. Ai ngờ bây giờ mọi chuyện đều nắm trọn trong tay của Lục Cẩm Du. Cô ta còn có thể thao túng bất kỳ ai, khiến Chu Nhiên và mẹ cô ta rời đi không ai quan tâm; lấy lại được tình thương của người ba vẫn luôn lạnh nhạt và ghét bỏ; làm Dụ Yên nhiều toan tính cũng bị tính toán. Mà anh chỉ là một con rối nhỏ, nước cuối cùng để khiến cô ta đạt được mục đích.
Tài điều khiển của cô ta quả thật khiến Ngân Thương Duệ cảm thấy nể phục.
“Anh đừng bất ngờ như thế. Tôi dự đoán được cả chuyện chút nữa anh sẽ chạy đi kiếm Chu Nhiên đấy.”
Ngân Thương Duệ xa cách mấy ngày hôm nay với Chu Nhiên, một phần vì Dụ Yên cấm đoán, một phần là vì ái ngại đêm hôm trước. Anh luôn xấu hổ không đến tìm cô. Nhưng ngày hôm nay nghĩ thông, anh thật sự có ý định đi tìm Chu Nhiên.
“Sao cô…”
“Tôi khuyên anh thật lòng, nếu muốn cô ta sống yên hết kiếp này thì ngoan ngoãn đừng có đi kiếm cô ta. Lấy tôi rồi không phải anh có được mọi thứ sao? Tài của tôi có thể khiến anh thành công gấp bội lần mẹ anh, chỉ cần có tôi, mọi thứ anh muốn làm đều có thể làm được hết. Bây giờ tôi cái gì cũng tốt hơn Chu Nhiên mà? Tôi có thể yêu anh hơn cả cô ta nữa!”
“Cô có thật sự là yêu tôi không?” Ngân Thương Duệ nhìn cô ta, ánh mắt đối chất gay gắt.
Lục Cẩm Du rất khó chịu, cô ta luôn cho rằng bản thân biểu hiện rất rõ, cô ta tưởng ai cũng biết cô yêu thích ai, yêu thích thứ gì. Nhưng cuối cùng chốt lại, chẳng ai cảm nhận được tình cảm nồng cháy của cô ta cả.
Vì thế ngay lúc này, tâm trạng cô ta không thể giữ ở trạng thái bình tĩnh nữa.
“Tôi muốn có anh, đấy không là yêu thì là gì? Khi trước tôi luôn chờ anh quay đầu, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn kẻ sau lưng tôi là Chu Nhiên? Tôi hận không thể bóp chết cô ta, tôi ghen ghét, tôi muốn có anh. Nếu không yêu anh, tôi có thể có tâm trạng của một kẻ lo được lo mất sao?”
“…”
“Cô thật đáng thương! Lục Cẩm Du.”