Đợi Chu Nhiên mới chỉ nửa ngày, Ngân Thương Duệ lại không chờ được mà đứng trực cô về. Bây giờ thấy cô về rồi thì lại che giấu vẻ vui mừng chớp nhoáng.
Ngân Thương Duệ nhìn mặt cô mà khó chịu, anh đưa cô đang vui vẻ cực độ về thư phòng. Lúc đó anh mới buông bỏ ánh mắt nuông chiều, nghiêm túc hỏi tội.
“Hôm nay cô đi đâu?”
“Sao vậy? Tôi đi đến bệnh viện đó.”
“Để làm gì?”
“Anh nói buồn cười vậy, rõ ràng vậy mà, tôi tới để chữa lành mặt.”
“…”
Chu Nhiên lảng tránh, bây giờ cô mới phát hiện ra bản thân vậy mà quên mặt chuyện này. Cô bưng nguyên khuôn mặt lúc đi, lúc về dù có dính không ít bụi bặm trên người, khuôn mặt cũng không có gì khác biệt.
Bây giờ ngụy biện còn kịp không?
“Giỏi, vậy coi như hôm nay cô trốn việc? Tôi đuổi cô đi nhé?”
“Đã gắt gỏng còn đòi đuổi.” Chu Nhiên nói thầm trong họng.
“Hửm? Cô nói gì cơ?”
“Haha, không có gì không có gì. Lỗi tôi được chưa. Tôi trở lại làm việc bù nhé?”
Ngân Thương Duệ nhìn cô im lặng, làm cô bị ảnh hưởng cũng cúi đầu không nói.
“Thôi bỏ đi. Tôi cảm thấy bây giờ hỏi cô chưa chắc cô có thể thật tâm trả lời.”
Anh vốn định sẽ hỏi cô về chuyện “Chu Nhiên” với “Ngân Thương Duệ”, nhưng anh lại từ bỏ ý định và không hỏi nữa.
“Hả?” Chu Nhiên chẳng hiểu anh nói gì.
Ngân Thương Duệ không nói, nhưng thật sự anh cảm thấy cô có chút không thành thật. Giống như kẻ cắp rình mò sợ bị bắt, cô rõ ràng có điều gì đó đang che giấu và không muốn cho anh biết.
Một sự kiện nào đó, việc nào đó, người nào đó? Rốt cuộc cô đang che giấu điều gì?
Chu Nhiên thì nhìn anh với khuôn mặt khó hiểu.
Anh nghĩ nhiều như thế cũng không bằng nói thẳng, thật sự nếu anh hỏi, Chu Nhiên nhất định sẽ trả lời hết mọi thắc mắc của anh, thậm chí là đưa ra một đống thông tin dư thừa…
“Nếu không có chuyện gì… tôi đi được rồi chứ?”
“Không. Ngồi xuống đi.”
Chu Nhiên nhìn quanh, cuối cùng chẳng thấy có chỗ nào ngồi được.
“Chỗ nào?”
Ngân Thương Duệ đứng dậy.
“Ngồi trên ghế đi.”
Anh nhường cho cô ghế của mình, sau đó thì đi ra ngoài.
“???”
“Để mình ngồi đây xong chạy ra ngoài là sao chứ?”
Cảnh này mà bị bà quản gia hay Dụ Yên nhìn thấy thì có chuyện lớn để nói lắm…
Nghĩ tới đó lòng cô có chút lay động, cô suy nghĩ một lúc rồi đứng lên, sau đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Chắc anh ấy không bỏ mình ở đây một mình đâu nhỉ?”
Đúng là anh ta không rời đi quá lâu, một lúc sau anh ta quay lại, còn chuẩn bị rất nhiều gỗ.
Chu Nhiên vô thức lại đứng dậy.
“Anh bày trò gì đây?”
“Hôm trước thấy cô chế tạo thuyền rất thú vị, cô chỉ tôi được không?”
Đề nghị đột ngột này của anh quả thật đã khiến cô có chút lưỡng lự.
“Chuyện này…”
“Sao chứ? Cô không muốn chỉ sao?”
“Tài cán tầm thường, thật sự không dám khoe mẽ.” Chu Nhiên đã có ý từ chối.
Nhưng Ngân Thương Duệ lại cho thành cô chê anh phiền.
“Là cô không muốn chỉ đúng không?”
“Không không! Tôi không có ý đó.”
“Vậy thì chỉ đi.”
Yêu cầu này của anh thật sự đã làm khó cô. Nhưng cuối cùng sau một nhịp thở dài, cô cũng đã đồng ý.
“Được rồi, vậy anh nhìn cho kỹ, nghe cho rõ nhé!”
Chu Nhiên miễn cưỡng lại phải chỉ anh với bộ môn này.
“Chà, cô làm đẹp thật đấy! Đúng là nghệ nhân!”
Lời khen này cô không dám nhận bừa, bởi không có ruồi muỗi nào lại dám đường đường chính ăn thức ăn trong bát cả. Cái này không phải nói, cũng là cô học lén đấy.
Dù sau này Diệp Thanh Duệ phát hiện và chỉ dạy cho cô, nhưng chung quy cuối cùng vẫn là từng có một khoảng thời gian vì thấy tò mò mà sau lưng Diệp Thanh Duệ học lén.
Diệp Thanh Duệ rất giỏi chế tạo thuyền mô hình. Đó là sở thích của anh.
Mấy thứ cô làm đây so với Diệp Thanh Duệ cũng chỉ là trò mèo, thật không thể so sánh.
Cùng lắm thì miễn cưỡng được gọi là đẹp thôi.
Chu Nhiên dùng dụng cụ vót nó thành mảnh, công đoạn này cần dùng khá nhiều sức nên cô cũng có chút đuối.
“Cái này tôi cũng muốn thử.”
Chu Nhiên nghe thế. Chưa kịp buông ra Ngân Thương Duệ đã ở phía sau ôm lấy cô, tay anh cầm lên tay cô, không suy nghĩ gì nhiều mà tiếp tục công việc đang giang dở.
Tên này là muốn tạo ra cái phong tình quái đản gì đây?
Nhưng có vẻ anh ta không quan tâm đến chuyện đó. Anh ta đang thành thật học tập cái thứ mà anh ta cho là hay ho và thú vị.
Có lẽ chỉ có mình Chu Nhiên cảm thấy ngại.
“Anh mau bỏ tôi ra đi. Làm ngại chết được.”
“Tôi thấy ổn mà, tiếp tục đi.”
“Anh là cưỡng ép con gái nhà lành đấy à.”
“Đâu, tôi thấy cô cũng tự nguyện lắm.”
“Nói… nói bừa rồi!”
Chu Nhiên đứng trong vòng tay anh vừa đấu khẩu, tai lại đỏ ửng hết cả lên.
Đến lúc cả hai im lặng thì tiếng tim đập còn nghe rõ hơn ý nghĩ trong đầu. Cô bị sự thân mật này làm cho cả đầu rỗng tuếch rồi!
Nhưng có vẻ thế này lại ổn? Có cảm giác không muốn buông tay, ở trong lòng anh cảm nhận rõ được sự xuất hiện của anh, tâm trạng rối bời suốt mấy ngày cũng thanh thản hơn nhiều.
Chu Nhiên không kháng cự nữa, chỉ im lặng đứng ở đó tùy ý để anh ôm. Nếu thời gian luôn trôi đi vô tình như thế, có lẽ giây phút này nó lại nhân từ đọng lại một khoảng, làm cho người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Khụ, làm phiền rồi.”
Có người tới, Chu Nhiên với Ngân Thương Duệ mới miễn cưỡng tách nhau ra.
“Tôi… tôi đi đây!”
Chu Nhiên xấu hổ muốn tránh mặt đi, nhưng Ngân Thương Duệ lại không cho cô đi.
“Đừng đi.”
Bởi vốn dĩ người này được gọi tới là vì cô mà.
“Ông ta là bác sĩ đấy. Giờ thì ngoan ngoãn ngồi im để ông ta xử lí đi. Nhìn cô xấu chết đi được.”
“Hô, ai cần anh gọi người tới chứ.”
“Để cô không cần phải đến bệnh viện nữa.”
Mất công lại mất thêm một ngày…
Chu Nhiên thở hắt rồi mỉm cười, tên này đúng là chẳng khác Diệp Thanh Duệ mấy nhỉ?
“Được rồi, tôi đành chấp nhận ân huệ này của anh vậy. Lỡ mà chữa xong khuôn mặt mà xấu đi thì anh phải cưới tôi đó!”
“Mơ quá đấy nhóc.”
“Nhóc con khỉ, tôi là con gái!” Chu Nhiên bĩu môi bất bình.
“Nhóc nhăn mặt nữa là vết sẹo không có lành đâu.”
“Tôi đạp anh bây giờ.”
Viễn cảnh bọn họ cãi nhau, không một ai dám xen vào.
Vị bác sĩ nào đó:
“Mình đang làm gì ở đây vậy?”