Một vài ngày trôi qua, vẫn chưa thấy có dấu hiệu của sự kết thúc…
Tưởng Tịch Diên không thể sống sót sau vụ va chạm đó, còn Lục Sương chạy mất cũng không thể bắt lại được.
Đám tang của Tưởng Tịch Diên được diễn ra nhanh chóng, người ra mặt chủ trì là Thẩm Dạ Nhu.
Vì không muốn Tịch Nhiên động tới thai khí, đến khi mọi chuyện xong xuôi mới có người báo tin cho cô biết về sự ra đi của Tưởng Tịch Diên.
Còn Lục Cẩm Du… ngày hôm đó đã đánh mất tất cả.
Sau khi bị chính mặt từ hôn, cô ta từ đầu vẫn bị kiểm soát nhưng lại không biết một chút gì.
“Cậu Phương, con gái tôi nói tôi không cần can thiệp quá sâu. Chuyện nhà họ Phương các người muốn làm, tôi không có ý kiến.”
Thẩm Dạ Nhu cúi đầu, nhưng bà có một nhu cầu nhỏ…
“Nhưng có người này tôi nhất định phải đem đi.”
“Ai?”
“Một người họ Thẩm. Chồng tôi chết, tôi cũng sẽ không để hắn chiếm thế thượng phong.”
…
“Thẩm Dạ Niên đâu? Ông ta đâu rồi?” Lục Cẩm Du gấp gáp tìm quanh không thấy, cô ta tưởng ông ta lợi dụng mình xong đã trốn, căm phẫn tới phát run.
“Cháu gái nhỏ, đừng trốn tránh sự thật nữa, cháu không có đồng minh ở đây đâu.”
Phương Khánh mỉm cười, nhưng ý vị lại không chút nhân từ, ra lệnh cho người khác ấn cô ta xuống bàn, ký vào đơn từ chức.
“Chết tiệt! Các người sao có thể nhìn ông ta làm càn như vậy?”
Ánh mắt của hội cổ đông, từ đầu chí cuối hướng về cô ta đều là do nể người này.
Bọn họ không có nghĩa vụ phải bảo vệ cho một người vô dụng, đặc biệt lại là người con gái của người đã khiến chủ tịch đáng quý của bọn họ chết đi.
Phương Khánh nhìn đứa cháu gái, không chút yêu thích vỗ vỗ mặt cô ta.
“Ngu ngốc, đến bước đường này rồi vẫn chưa nhận ra bản thân đã bị lợi dụng hửm?”
Ánh mắt ông ta đay nghiến Lục Cẩm Du, khiến cô ta vừa sợ hãi, vừa kinh tởm mưu kế bẩn thỉu của ông ta.
“Ông tưởng bản thân có thể dễ dàng có thể lấy được công ty này dễ dàng sao? Ông phải chăng đã quên, tôi có một người ba từng là chủ tịch công ty này không? Nếu ông ấy muốn lấy lại, ông có thể ngăn cản được sao?”
“Cô Lục, chủ tịch tiền nhiệm đã chết rồi.”
Tự nói mình là con gái, nhưng đến chuyện ba mình đã mất cũng không biết…
“Ông ấy… ông ấy chết rồi?”
“Trước khi mất, ông ấy muốn đưa thứ này cho cô xem.”
Giám đốc An đặt trên bàn một tờ giấy, bọn họ không nhấn đầu cô ta nữa, để cô ta tự mình đọc lấy nội dung có trên bản xét nghiệm.
Cô ta không phải là con gái của Tưởng Tịch Diên.
“Không thể nào!”
Mắt cô ta mờ đi, cổ họng khô khốc nói khó thành lời trơn chu.
“Chúng tôi… rõ… rõ ràng là có quan hệ huyết thống! Không… không tin có thể hỏi mẹ của tôi! Bà ấy… Bà ấy chắc chắn có thể nói cho các người biết sự thật!”
“Ha, bà ta sớm đã bỏ chạy rồi, muốn hỏi là để hỏi bao giờ đầu thú chăng? Ba cô chính là do người mẹ của cô sinh oán đâm chết đó.”
Bọn họ nói gì, Lục Cẩm Du đều không hiểu.
“Lục Sương bà ta đã làm ra loại chuyện bất nhân tính giết người như thế, còn dám trở lại đây sao?”
Lục Cẩm Du không chịu tin, lắc đầu lia lịa.
“Không! Mẹ tôi không phải người như vậy!”
Phương Khánh cười khụ khụ thành tiếng thấy cô vẫn còn cứng đầu chưa chịu ký vào đơn từ chức, lại phái người hỗ trợ.
“Cô còn không ký nữa, nhất định tôi có cách khiến cô đau đớn hơn trước khi bản văn bản này co được chữ ký của cô.”
Sau đó Lục Cẩm Du không còn cách nào buộc phải ký vào trong bản từ chức đó để được bình yên.
Cô bị đem vứt ra ngoài công ty, không ai thèm quan tâm cô sống chết thế nào, cô ta cũng biến mất hoàn toàn trong con hẻm…
Ngày hôm đó Lục Cẩm Du thật sự đã mất hết tất cả.
Một đám côn đồ tự nhiên chỉnh lại quần áo đi ra khỏi một nơi hôi thối tăm tối.
“Mùi vị thiếu nữ lâu rồi không được nếm thử, anh em thoải mái hết rồi chứ?”
“Haha đại ca, con nhỏ đó cũng đẹp thật, chúng ta hôm nay lời to.”
“Công nhận nó rất đẹp, có lẽ đem bán cho lũ buôn người sẽ kiếm được kha khá đấy.”
“Chúng mày đứng ở đây canh chừng cho cẩn thận, tao đi kiếm người tới định giá nó, bên trong khá nhiêu chai thủy tinh đấy, cẩn thận nó lại vớ được rồi tự kết liễu.”
Lục Cẩm Du giữ trinh tiết suốt bấy lâu định rằng sẽ dành cho Ngân Thương Duệ. Đến bây giờ cứ như một trò hề vậy.
Cô ta bị đám côn đồ đó kéo vào hẻm tối, giày vò cho thịt mòn sơ xác, bản thân cũng bị chà đạp cho thành bộ dạng đến cả cô ta cũng cảm thấy kinh tởm.
Lục Cẩm Du nằm giữa đống vài bẩn được chắp vá thành một manh chiếu, co người lại đau đớn khóc thút thít. Cô ta có xứng đáng để nhận phải kết cục như thế không?
Cô ta sống hơn hai mươi năm trong bóng tối, sống dưới thân phận là con của tình nhân, mọi chuyện như thế từ nhỏ đã được mặc định sẵn trong đầu. Đến hôm nay chuyện bản thân có thật sự có phải con gái của tình nhân hay không cũng không biết.
Cô ta hơn hai mươi năm, chỉ là một hạng thấp hèn không được người khác trân trọng như viên ngọc quý, so với vị tiểu thư cao cao tại thượng đứng ở trên kia thật không thể so bì, đặt cạnh cũng chỉ là vật làm nền, xinh đẹp cũng không có ích gì.
Cô ta xinh đẹp như hoa, cầu người yêu mến, người không yêu còn chối bỏ, trinh tiết cả đời người giữ gìn lại mất trắng theo cách như thế.
Kết cục như thế, liệu có đáng không?
Không đáng, mọi chuyện sẽ không cứ thế mà kết thúc…