Lục Sương thấy trước mắt là Thẩm Dạ Nhu và Tưởng Tịch Diên, bà ta thấy hai người quá đỗi thân mật, lại lòng sinh oán hận lao vụt tới, hất tay Thẩm Dạ Nhu ra rồi tra hỏi:
“Các… các người đang làm gì sau lưng tôi?”
“A!” Thẩm Dạ Nhu thét lên một tiếng. Cánh tay hôm trước bị đè, thật sự vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn.
“Dạ Nhu, em có sao không?” Tưởng Tịch Diên hấp tấp vội đỡ bà dậy, dù bà có hơi bài xích mà né tránh.
“Anh… Anh còn dám quan tâm cô ta? Con gái của chúng ta ở bên ngoài còn đang chịu khổ, anh lại còn tâm trạng ở đây quan tâm cô ta?”
Tưởng Tịch Diên rất tức giận nắm chặt mu bàn tay, ông ta sau khi rời đi trong bữa tiệc, phải mất rất lâu sau mới có đủ can đảm đến tìm gặp mặt Thẩm Dạ Nhu xin lỗi. Không ngờ chưa kịp nói gì đã bị Lục Sương tới phá đám, còn suýt chút nữa làm thương thế của Thẩm Dạ Nhu nặng hơn.
“Cô điên rồi à?”
“Anh mới là kẻ điên! Con gái chúng ta đang bị toàn bộ khách khứa chê cười, anh lại không có liêm sỉ đứng đây quát tôi? Tôi làm gì sai chứ?”
Thẩm Dạ Nhu đứng dậy, bà lần này thật sự muốn nghe theo lời con gái nói, không nên liên quan tới mấy người này nữa.
Nhưng Tưởng Tịch Diên không có ý định bỏ cho bà đi, lưu luyến giữ lại.
“Nhu, đừng đi.”
Gọi tên thân mật, đây là lần đầu tiên từ miệng ông ta gọi bà như thế.
Thẩm Dạ Nhu bối rối: “Tôi…”
“Đứng đây chờ một chút, để anh giải quyết xong chuyện này, chúng ta nói chuyện.”
Tưởng Tịch Diên đặt ánh mắt ôn nhu ở chỗ bà rồi cất đi, lia ánh mắt về phía Lục Sương lại chuyển thành căm phẫn cực độ.
“Cô vừa nói con gái hửm? Vừa hay tôi có thứ này muốn đưa cho cô xem.”
Tưởng Tịch Diên lấy ra trong người một xấp tài liệu, vứt thẳng vào mặt bà ta.
“Đây là bản xét nghiệm ADN giữa tôi và con gái cô, còn lại là những gì cô đã âm thầm làm sau lưng tôi. Vậy nói xem, tôi chưa xử lý cô, cô lại tự tìm đến?”
“Đây… không thể, anh không tin em sao? Em… Em là người ở bên anh lúc anh hoạn nạn, sao anh có thể quay mặt đi liền quên hết ân nghĩa như vậy?”
Lục Sương vẫn còn cố ngụy biện, chỉ là bà ta không biết, thật ra những chuyện mà Tưởng Tịch Diên nên biết đều đã biết cả rồi.
“Ân nghĩa? Haha? Là lúc nào? Là chuyện của hơn một tháng trước hay là chuyện của mấy chục năm trước? Cô có dám tự mình nói rằng vẫn luôn ở bên tôi chăm sóc không? Hay là lúc tôi mù mắt thì bỏ đi không một lần quay đầu? Để Dạ Nhu đóng giả thành cô để cô tiếp tục hưởng lợi?”
Ánh mắt ông đã nhìn rõ được sự thật, muốn lừa nữa? Mắt ông không thể mù đến lần thứ ba.
“Tịch Diên à… Em thật sự rất yêu anh! Anh không thể đối xử với em như thế được. Bao nhiêu năm nay chúng ta ở bên nhau, chẳng nhẽ lại không bằng vài ngày ả ta chăm sóc anh ư? Vậy thì định nghĩa hai chữ tình yêu của anh chỉ có vậy thôi sao?”
Chẳng có gì để ngụy biện nữa, Lục Sương lại nói nhăng nói cuội:
“Nhất định anh phải rõ lòng mình nhất chứ? Em mới là người anh yêu mà?”
Bà ta tìm lấy hơi ấm đến từ lòng bàn tay của người chung chăn gối bấy lâu, mong được ông ta niệm tình bỏ qua tất cả. Nhưng đổi lại chỉ là sự hắt hủi.
Tưởng Tịch Diên đối với người phụ nữ đáng khinh bỉ này, đã không còn chút lưu tâm gì.
“Dạ Nhu chúng ta đi thôi.”
Thẩm Dạ Nhu im lặng, dường như vẫn còn chần chừ.
“Có lẽ sẽ rất khó để khiến em có thể tha thứ, nhưng anh muốn có cơ hội bù đắp cho em.”
Bàn tay được nâng niu dùng miệng hôn, hành động này của Tưởng Tịch Diên làm cho Thẩm Dạ Nhu bấy lâu không được yêu, bỗng nhiên nở hoa trong lòng.
“Em…”
“Các người…!”
“Cô đi đi, tôi không tính toán với cô. Chúng ta cũng chưa phải vợ chồng chính thức nên không có ràng buộc gì cả. Nhưng nếu cô muốn, căn nhà có rất nhiều hoa hồng mà cô trồng kia tôi có thể tặng cho cô. Dạ Nhu có lẽ cũng không muốn trở lại đó nữa.”
Lục Sương ôm miệng cười, đáy mắt vương chút lệ sớm được lau đi.
“Tưởng Tịch Diên à Tưởng Tịch Diên, rốt cuộc thì là do ả ta không thích nơi có rất nhiều hoa hồng đó hay không thích kẻ cho phép hoa hồng đó ngự trị? Chỉ có kẻ ngốc mới xài lại đồ cũ, đạo lý này không khó hiểu, Thẩm Dạ Nhu kia sẽ cho ông cơ hội sao? Không đâu. Anh nên quay trở lại bên tôi mới đúng. Chúng ta ở bên nhau lâu vậy rồi còn không bằng ánh mắt thương hại của ả ta sao? Đừng ngốc nữa Tưởng Tịch Diên, hai người các người vốn không bao giờ có thể trở lại như ban đầu nữa rồi!”
Không biết điểm nào chọc phải chỗ đau của Tưởng Tịch Diên, khiến ông ta mạnh tay tát Lục Sương một cái.
“Câm miệng!”
Lần đầu bị Tưởng Tịch Diên đánh, Lục Sương kia nửa khóc nửa cười bất nhất không rõ hình thái cảm xúc, nhìn ông ta.
“Tưởng Tịch Diên, anh thật sự chưa bao giờ từng động lòng với tôi sao?”
“Chưa từng.”
“Không… Nhất định là do ả ta.
Lục Sương vừa chỉ tay về phía Thẩm Dạ Nhu, vừa phát điên lấy từ trong người ra một con dao, nhắm tới kẻ đã làm tình cảm giữa mình và Tưởng Tịch Diên sứt mẻ.
Nhưng kết cục, người cô ta đâm phải không phải Thẩm Dạ Nhu mà lại chính là người bà ta yêu nhất.
“Tịch Diên!” Thẩm Dạ Nhu lo sợ hét lớn, di chuyển cơ thể nặng trịch của ông nằm xuống theo dòng máu chảy.
“May quá… em khụ, em không sao cả.” Môi tái nhợt lại bị nhuộm đỏ bởi máu trào lên, Tưởng Tịch Diên nói những lời khó nghe như không còn sức nói hết.
Con dao đã cắm vào sâu, máu tuôn ra nhuộm đỏ cái áo trắng sơ mi, nó dính vào cả đôi tay run run như không chấp nhận sự thật của Lục Sương.
“Tại… Tại sao chứ? Tại sao anh… Tại sao? Những gì tôi đối với anh cũng không bằng tình yêu mới được phát hiện của anh với người khác sao?”
“Khụ… Tôi… không yêu cô.”
Ông ta không yêu Lục Sương, từ trước tới giờ vẫn chưa từng yêu. Chẳng qua ông ta tự lừa mình dối người, ép bản thân bản thân tin rằng mình yêu Lục Sương là người năm đó ở cạnh. Bây giờ khi biết hết sự thật, hối hận muộn màng cũng không thể kịp sửa đổi nữa rồi.
Lục Sương sợ tội đã chạy đi, còn Thẩm Dạ Nhu lúc này cũng không dám làm ngơ nữa.
“Đừng… Có ai không? Mau cứu người với!” Thẩm Dạ Nhu bất lực ôm người trong lòng vẫn không ngừng chảy máu, máu dính đầy tay, mắt bà khi này cũng đỏ ngang máu rồi…
“Dạ Nhu, anh xin lỗi.”
“Đừng! Đừng nói bậy mà! Tôi còn chưa tha thứ cho anh, anh không được chết! Anh nhất định phải sống tiếp!”
Tưởng Tịch Diên vẻ mặt nhợt nhạt chỉ mỉm tươi như hoa, dần dần không còn cử động nằm trong lòng Thẩm Dạ Nhu…