Đến khi cô tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc cùng những âm thanh tít tít phát ra từ thiết bị bên cạnh khiến cô không nhịn được nhăn mặt. Những thứ này hiện ra trước mặt, lại khiến cô vô thức chìm vào ảo tưởng một lần nữa…
“Chỉ một chút vậy cũng không chịu nổi, thật vô dụng.”
Chu Nhiên không biết khi ấy biểu cảm của mình thế nào, chỉ nhớ thái độ của kẻ cao ngạo đang đứng trước giường, nửa tức giận, nửa khinh thường.
Diệp Thanh Duệ khi ấy để cô trong nhà mình, hàng ngày hành hạ bằng những bài luyện tập cực đoan, hành hạ cô mỗi ngày đều bị thương chi chít khắp cơ thể. Xương cô mỏng sao có thể chịu mãi, gãy tay gãy chân mấy hồi cũng vẫn phải tiếp tục chịu đựng.
Chân gãy sẽ có người tới bó, tay gãy sẽ có người tới chỉnh. Thời gian đầu ở nhà Diệp Thanh Duệ, cô không mười ngày cũng nửa tháng, gãy xương đều đặn một lần.
Khi ấy đau đớn đến mấy, cũng không ám ảnh bằng mùi thuốc khử trùng của vị bác sĩ kia.
Tịch Nhiên khó chịu toát mồ hôi lạnh, cô muốn giật ống truyền nước trong tay ra, lại bị người khác ngăn cản.
“Đừng động, sẽ chết đấy.”
Cô ngẩng đầu hướng về người phát ra âm thanh trầm ấm, vậy mà kẻ nói ra lời ấu trĩ đó lại là Ngân Thương Duệ.
“Anh ở đây làm gì?” Tịch Nhiên nhìn cả cô gái đang lấp ló phía sau anh, “Cả cô ta nữa.”
Lục Cẩm Du ái ngại bước ra, dè dặt lo sợ nói từng từ chậm chạp không hoàn chỉnh:
“Tôi… tôi, cái đó… tôi thật lòng xin lỗi!”
“Chuyện gì?”
“Là… là tôi không biết, nên mới…”
“Tôi hỏi thật, trong miệng cô có sạn à? Một câu lắp bắp mãi không xong. Cô có phải trẻ lên ba đâu?”
“Tôi…”
Hai người đôi co, Tịch Nhiên phát bệnh cũng không muốn phải nghe mấy lời không ra hồn của Lục Cẩm Du.
Ngân Thương Duệ không biết diễn cho ai xem, ôm Lục Cẩm Du vào lòng mình, nhìn cô đầy vẻ khó chịu.
“Cô đừng có dọa em ấy, chuyện lần này chỉ là sự cố.” Hết nói đỡ, Ngân Thương Duệ ngược lại trách mắng cô, “Còn cô nữa, chỉ ăn chút hoa Hồng cũng không chịu nổi, đúng là vô dụng.”
Không biết cô vô tình hay cố ý, Tịch Nhiên nghe lời nói đó lại nhớ tới điệu bộ khốn nạn của Diệp Thanh Duệ.
“Các người cút khỏi đây, ngay bây giờ! Đừng lượn lờ trước mặt tôi diễn trò, kinh tởm!”
“Bày trò, cô cứ nằm trong đây cả ngày đi, tôi sẽ dẫn tiểu Du đi trước.”
Bọn họ ôm nhau rời đi, Tịch Nhiên không chịu được liền cầm bình hoa ném thẳng vào cửa.
“Sao bà đây phải nghe anh, bà đây không thích nằm thích đứng được không?”
Cô thở mạnh, mất bình tĩnh không khống chế được lời nói. Một người điềm tĩnh như cô, chỉ khi đụng phải chuyện của Diệp Thanh Duệ mới điên cuồng thế này.
Mà biểu hiện đó của cô, vừa hay lại giống với tính cách ngang ngược của Tưởng Tịch Nhiên trong sách.
Bên ngoài sau một tiếng đổ vỡ, Thương Duệ và Lục Cẩm Du bên ngoài dây dưa thân mật, thật giống như miêu tả, một cặp trời sinh.
Lục Cẩm Du thẹn thùng xấu hổ: “Anh Duệ, cám ơn anh đã nói đỡ giúp em. Cũng không trách cô ấy, là do em có lỗi.” Cô ta vuốt tóc mai xinh đẹp, “Vả lại anh đối xử tốt với em như thế, cô ấy là vợ sắp cưới của anh chắc hẳn rất khó chịu.”
Trái lại, Thương Duệ lại lạnh nhạt nhìn xuống, làm ra những hành động ngọt ngào một cách cứng nhắc.
Anh xoa đầu cô ta: “Đừng quan tâm, anh sẽ không kết hôn với Tưởng Tịch Nhiên đâu, có anh ở đây, cô ấy muốn tổn hại đến em cũng đừng hòng.”
Cô ta nghe được rất hạnh phúc, còn cho rằng Ngân Thương Duệ thật tâm muốn yêu thương mình…
“Được rồi, em về trước đi. Anh có việc, không thể về cùng em được.”
Lấy được mật ngọt, ong cũng rất nhanh bay đi.
“Một con côn trùng ngu ngốc.”
Ngân Thương Duệ từ tốn lấy trong người ra cái khăn tay hàng hiệu sạch đẹp, lau sạch bàn tay đã chạm vào người Lục Cẩm Du, sau đó vứt thẳng vào trong thùng rác không thương tiếc.
Khuôn mặt anh ta lúc ấy, là biểu cảm ghê tởm tới cực độ…
Nếu không phải cuốn sách kia nói, anh làm theo nguyên tác sẽ được trở về, anh cũng sẽ không phải gượng ép yêu chiều một người quê mùa nhạt nhẽo như Lục Cẩm Du. Hơn mười năm mắc kẹt ở đây, Diệp Thanh Duệ đã chán ngán, anh chỉ muốn sớm quay về như cũ, cùng Chu Nhiên đấu trí. Đối với anh, người như Chu Nhiên mới thú vị biết bao!
Trong khi đó, Tịch Nhiên không yên phận tháo ống dẫn truyền nước trên tay, cô không thích đi cửa chính, nên trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ tầng thứ 6, cô lợi dụng địa hình, nhảy hết từ tầng này qua tầng khác, sau đó đáp đất một cách nhẹ nhàng.
Cô chạm đất, có những người nhìn cô như quái thú.
“Chết, thất sách rồi.”
Tịch Nhiên không để ý đây là bệnh viện tốt nhất nằm giữa trung tâm thành phố. Cô bay xuống trước mặt bầy người dưới đất, bọn họ không nhìn cô mới lạ.
Cô mặc trên người đồ của bệnh nhân, chân không giày dép, đúng là một cảnh tượng đặc biệt.
Tịch Nhiên không nghĩ nhiều đã cướp lấy một cái áo lớn của người lạ, choàng lên người tạm che hết khuôn mặt rồi tháo chạy.
Nếu ở đây là bệnh viện ở trung tâm thành phố, vậy thì nhà của cô cũng gần ở đây.
Nhà của cô, nhà của Chu Nhiên cô.
Ngay từ đầu khi tới thế giới này, Tịch Nhiên đã biết không có nơi nào là nhà của mình, nên cô tùy tiện đã mua một căn biệt thự bị bỏ hoang, nơi đó cất giữ toàn bộ những đồ vật giúp cô biến thành một Chu Nhiên đàn ông.
Căn biệt thự bị bỏ hoang sẽ dễ tránh tai mắt hơn, bình thường sẽ chẳng có ai tự nhiên đến một căn nhà bỏ hoang kì dị cả.
Tịch Nhiên tới nơi dừng chân, không suy nghĩ gì nhiều liền tiến hành cải trang. Tới khi biến thanh Chu Nhiên, cô mới rời khỏi nơi này.
Lần này cô muốn tới chỗ Hoắc Thuần Du, cô muốn tìm kiếm Phương Thiết càng nhanh càng tốt. Người này tìm được càng sớm, sẽ càng có lợi cho những chuyện về sau…