Hai mươi lăm năm sau, những vị khách mới lại tiếp tục được đưa tới thế giới này.
Lục Cẩm Du không hề rảnh rỗi, cô vẫn đang đi tìm những kẻ được cho là may mắn được đem tới đây ấy.
“Không biết là có kẻ nào giống như Chu Nhiên không nhỉ? Thật tò mò nhưng mà mắt mình mù rồi thì thấy thế nào được chứ.”
“Ô, Lục Cẩm Du đấy à? Lâu rồi không gặp nha.”
Lục Cẩm Du nghe theo tiếng nói quay đầu lại, trước mặt là một người phụ nữ, cô cảm nhận được như thế. Người này đang tỏ ra rất thân thiết, nhưng cô lại không tài nào nhận ra kẻ trước mặt là ai cả.
“Ai nhỉ?”
“Đại Nha và Tiểu Nha đâu? Bọn họ sao lại để cô một mình ở đây thế?”
Lục Cẩm Du nghi hoặc, lấy tay chạm vào bàn tay cô gái nọ, sau đó thì hỏi kỹ:
“Cô là… Hoa Lạt?”.
Truyện đề cử: Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
“Sao thế? Thấy tôi có mặt ở đây kỳ lạ lắm hả?”
“Không có, chỉ là tự nhiên cảm thấy bất ngờ thôi. Không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp được nhau ở đây.”
“Được rồi, chúng ta ra ghế ở công viên trước mặt ngồi nói chuyện đi. Tôi muốn hỏi một chút về chuyện của cô dạo này.”
Bọn họ ngồi trên ghế, một lớn một nhỏ nói chuyện như hai người bạn bình thường. Nhắc đến Đại Nha và Tiểu Nha, Hoa Lạt phấn khích đến lạ:
“Gì cơ? Đại Nha và Tiểu Nha đang chăm sóc lũ trẻ con cô nhận nuôi á? Ha ha! Tôi tưởng tượng không nổi đâu, người của cuốn sách mà bị cô biến thành bảo mẫu trông trẻ, cười chết mất.”
Càng nghĩ Hoa Lạt lại không thể ngừng cười.
“Phù, dạo này cô thế nào? Có gặp Chu Nhiên không?”
“À, cô ấy với Diệp Thanh Duệ đã đi khám phá thế giới của bọn họ rồi. Hôm trước họ có gửi cho tôi một số tấm ảnh bọn họ chụp được với nhau. Tôi có đem theo đấy, muốn xem không?”
“Không cần đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
“À.”
Lục Cẩm Du quay qua Hoa Lạt, lại hỏi:
“Đang tìm Phương Thiết hả? Đã tìm thấy chưa?”
Hoa Lạt thở dài.
“Sao thế? Tìm không được à?”
“Tôi sợ anh ấy còn chưa sinh ra nữa kìa.”
“Ha ha.”
“Cười gì chứ. Tôi phiền chết rồi đây. Dạo này hai ông bà kia còn thúc giục tôi đi lấy chồng nữa. Trời ơi điên mất! Tôi làm sao mà đi lấy người khác được chứ!”
Hoa Lạt hậm hực trách mắng, cô tức muốn điên đầu đến nơi, vừa mà Lục Cẩm Du còn cười cô.
“Thì cứ lấy đi xem sao. Biết đâu lại lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý thì sao?”
“Cô nói nghe cứ như phim ấy.”
“Nếu đây là một bộ phim thì chắc đây là phim viễn tưởng đấy.”
“Lục Cẩm Du!”
“Thôi không trêu cô nữa. Thấy cô khó khăn như thế, hay là để tôi giúp…”
“Ể cái này thì tôi không cần. Chuyện phải tìm ra anh ấy là nghĩa vụ của tôi rồi, tôi không cần bất kỳ ai can thiệp vào đâu.”
“Vậy thì tôi sẽ giải đáp một thắc mắc này của cô. Phương Thiết chắc chắn đã chuyển kiếp rồi.”
“Ơ thế lại kỳ quái, sao bấy lâu nay tôi tìm anh ấy không được chứ?”
“Tôi biết lý do đấy. Muốn tôi nói cho nghe không?”
“Thôi thôi lạy người. Tôi đi đây, bấy nhiêu thông tin ấy là quá đủ với tôi rồi.”
Hoa Lạt vội chạy đi, sợ bản thân ngồi lâu thêm chút nữa thì Lục Cẩm Du sẽ nói ra hết mọi chuyện.
Cô chạy đi, đến giữa thành phố, nơi này vẫn xinh đẹp và chân thật như những năm trước cô đã cảm nhận.
Nhưng cảnh đẹp thế nào, tâm trạng cũng không thể khá khẩm hơn.
“Ông trời ơi, mau cho người nói cho con biết anh ấy đang ở đâu đi!”
Người có thể nói cho Hoa Lạt biết bị réo tên thì hắt xì một cái.
“Nãy nói không nghe lại nhắc gì tôi chứ.”
Hoa Lạt đi tiếp, cô đi qua rất nhiều người, đi một cách vô hồn và chẳng có điểm đến.
Bỗng lúc này, phía sau lại có tiếng người gọi lại:
“Hoa Lạt!”
Cô quay đầu lại, một người đàn ông, đi ngược lại với chiều vận chuyển của những người còn lại tiến về phía cô.
Hoa Lạt chưa kịp nhận ra, ánh mắt vẫn khó hiểu nhìn, sau đó người đàn ông đó lại nói:
“Lâu rồi không gặp.”
Đến khi này Hoa Lạt mới biết, hóa ra điểm đến của cô đã chạy đến trước mặt rồi!