Cả hội trường bỗng chốc im lặng, mọi người đứng ở phía dưới điều bốn mắt quanh sang nhìn nhau, sau khi nghe Bách Lý Vũ thông báo mình đã có vợ.
Những cô gái đứng ở bên dưới điều tiếc nuối thi nhau oán trách buồn bã vì Tổng Giám Đốc đẹp trai, cao ngạo, lạnh lùng và tài giỏi của họ đã chính thất thuộc về cô gái khác một cách hợp pháp mất rồi.
Trong một góc của buổi tiệc không ai chú ý đến Từ Mộng Khiết đang đứng bất động không nhúc nhích, đôi mắt mở to long lanh tràn ngập ánh nước nhìn sát sao về phía trước. Những đồng nghiệp nữ đứng bên cạnh bình thường cũng không ưa gì Từ Mộng Khiết cho lắm nên không để ý đến biểu hiện khác lạ của cô ta.
Chắc có lẽ mấy đồng nghiệp nữ đó không biết trong lòng Từ Mộng Khiết hiện giờ như đang có một toà thành sụp đổ vỡ vụn khi Bách Lý Vũ nắm tay công khai với mọi người về thân phận của Dĩnh Dĩnh.
Trái tim như bị bóp nghẹn lại đến mất khó thở, Từ Mộng Khiết không thể hiểu được sao cô lại có cảm giác đau khổ đến như vậy. Cô thật sự, thật sự rất yêu Bách Lý Vũ, lúc đầu chỉ là thầm mến anh, nhưng không biết từ lúc nào đã phát triển đến nỗi khắc cốt ghi tâm như thế này.
Cô biết cảm giác này là sai trái, nhưng mỗi lần anh quan tâm, đối xử tốt với cô, bảo vệ cô đã làm cô mặc định anh cũng đang có tình cảm với mình, càng suy nghĩ Từ Mộng Khiết càng không chịu đựng được nữa nên vội vàng chạy ra bên ngoài
Ở phía bên này Dĩnh Dĩnh cũng đang thất thần cô mặc kệ để Bách Lý Vũ nắm tay dắt cô đi qua từng lớp, từng lớp người.
Dĩnh Dĩnh bây giờ không hề để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh nữa, vì hiện tại trong đầu cô đang rối bời với một mớ suy nghĩ không giả thuyết.
“Mẹ nó! Cốt truyện đã lệch lạc đến mức tác giả có xuất hiện cũng không thể nào chỉnh lại được nữa rồi.” Dĩnh Dĩnh nhịn không được chửi lên.
Câu chửi của Dĩnh Dĩnh rất nhỏ nhưng âm thanh vừa đủ lọt vào tai Bách Lý Vũ đang đứng bên cạnh cô. Anh nhíu đôi mắt hoa đào của mình lại, khó hiểu nhìn Dĩnh Dĩnh, thanh âm có vẻ khó chịu hỏi, “Em! Mới vừa rồi là đang chửi Tôi sao?”
Câu hỏi của Bách Lý Vũ đã thành công kéo Dĩnh Dĩnh tạm thời thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô. Dĩnh Dĩnh ngước mắt lên nhìn Bách Lý Vũ ráng nặn ra một nụ cười nịnh nọt, “Haha! Sao Tôi có thể chửi Anh được chứ! Cho dù có ông Trời chống lưng Tôi cũng không dám chửi anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!