Bách Lý Vũ không hề dừng lại giới thiệu với mọi người xung quanh đang hiếu kỳ về cô, chỉ ung dung đưa cô đi tới nơi có các thành viên trong gia đình mình đang ngồi, sau đó giao cô lại cho Bách Lý Hồng rồi thong thả cầm ly rượu phục vụ đưa đến rời đi không thèm ngoảnh mặt lại nhìn cô một cái.
Dĩnh Dĩnh không tự chủ được ánh mắt vô thức nhìn theo bước chân của anh đang bước dừng xa, đến khi chỉ còn thấy bóng lưng cao to vững trãi của anh bị đám đông nhộn nhịp ở đằng xa kia bao phủ mất hút cô mới từ từ thu ánh mắt lại.
Bỗng chốc trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ khó tả, Dĩnh Dĩnh đưa tay cầm ly nước lọc có sẵn trên bàn một hơi uống cạn mới thấy dễ thở hơn một tí . Cô đây là lần đầu tham dự những buổi tiệc như thế này nên có chút không thích nghi được cũng là điều dễ hiểu.
Bách Lý Hồng nãy giờ đang cặm cụi bận việc gì đó ở trên điện thoại nên không hề để ý đến biểu cảm đang lo lắng của Dĩnh Dĩnh.
“Dĩnh Dĩnh cậu ngồi yên ở đây nhé! Mình có chút việc đi qua bên đó một chút.” Bách Lý Hồng dặn cô xong thì xách lê cái váy đuôi cá nhanh nhẹn bước đi.
Dĩnh Dĩnh đang định nói gì đó với Bách Lý Hồng nhưng cô đi quá nhanh nên chỉ đành yên vị ngồi im.
Ngồi nãy giờ mới để ý thấy người ngồi đối diện cô chính là Bách Lý Nguyệt chị hai của Bách Lý Vũ bên cạnh chị ấy còn có một cậu trai chạc tuổi học sinh cấp ba nếu Dĩnh Dĩnh đoán không lầm thì đó chính là Du Sơ Tiêu con trai của chị ấy.
Lần trước ngày đám giỗ và dịp nghĩ dưỡng 3 ngày trên nông trại Du Sở Tiêu vì bận một cuộc thi quan trọng ở nước ngoài nên không xuất hiện.
Dĩnh Dĩnh quan sát cậu bé Du Sơ Tiêu này quả thực giống trong truyện đã miêu tả có ba phần nét lạnh lùng rất giống Bách Lý Vũ.
Bách Lý Nguyệt nói chuyện xả giao xong với mấy người bên cạnh xong thì nâng ly cười với Dĩnh Dĩnh. Tuy là ngồi chung một bàn nhưng chiếc bàn này khá rộng nên khoảng cách giữa hai người khá xa.
“Em dâu nhỏ! Em đến đây, ngồi bên cạnh chị này!”
Dĩnh Dĩnh như bắt được cộng rơm người thân liền vội vàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Bách Lý Nguyệt an tĩnh ngồi xuống.
Du Sở Tiêu rất ít khi đến nhà ông bà ngoại nên cũng chỉ gặp qua Dĩnh Dĩnh có mấy lần, cậu lễ phép lên tiếng chào hỏi cô, “Chào mợ nhỏ ạ.”
Dĩnh Dĩnh mỉm cười gật đầu đáp lại lời chào của cậu, thật sự là cô không biết nói gì.
“Chiếc váy rất hợp với em.” Bách Lý Nguyệt đánh giá Dĩnh Dĩnh từ trên xuống dưới rồi nhận xét khen ngợi cô.
Dĩnh Dĩnh giây phút này giống như một chú mèo ngoan ngoan mà ngại ngùng đáp lại, “Cảm ơn chị.”
Đúng lúc này Bách Lý Hồng đã quay lại nhưng điều làm Dĩnh Dĩnh khá bất ngờ đó chính là người đàn ông đi bên cạnh cô ấy, đó không phải là! Không phải là Dương Hạc Hiên sao? Sao anh ta lại đến đây?
Dĩnh Dĩnh đang suy nghĩ có nên chào hỏi anh ta không thì Dương Hạc Hiên đã nâng ly rượu chào hỏi Bách Lý Nguyệt trước rồi. Sau đó rất nhanh anh đưa ly rượu đến trước mặt Dĩnh Dĩnh nhìn cô chằm chằm sau đó không mặn không nhạt thốt ra hai từ, “Chào cô.”
Dĩnh Dĩnh cầm lấy ly nước lọc trên bàn sau đó uống cạn rồi đáp lại: “Chào anh.”
Dương Hạc Hiên nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng khi nhìn thấy cô uống nước lọc, sau đó liền ra hiệu cho phục vụ đem đến một ly rượu đưa đến trước mặt cô, động tác mời mọc ung dung nói, “Vợ của chủ nhà sao lại tiếp khách bằng nước lọc thế này! Hơi thiếu thành tâm thì phải!”
Dĩnh Dĩnh như bị bật lại công tắc gan dạ, cô trợn mắt liếc nhìn Dương Hạc Hiên mặc kệ biểu cảm của Bách Lý Hồng và Bách Lý Nguyệt đang đứng bên cạnh cô đưa tay nhận lấy ly rượu đang tính uống cho bỏ ghét thì không ngờ Bách Lý Vũ đột nhiên xuất hiện ở đằng sau lưng cô dành lấy ly rượu, anh tự nhiên lắc lắc ly rượu vài cái sau đó uống một ngụm nhìn Dương Hạc Hiên ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng châm chọc cô ấy nữa.” Nói xong anh liền ôm eo Dĩnh Dĩnh đi thẳng về phía lên sân khấu.
Dĩnh Dĩnh liên tục nhìn anh thấp thỏm nói, “Anh tính đưa tôi đi đâu.”
“Đến giờ phát biểu khai mặc buổi tiệc rồi.”
“Phát biểu khai mặc buổi tiệc thì có liên quan gì đến tôi.”
Bách Lý Vũ nhịn không được mà cười lạnh một cái: “Em là vợ của ông chủ công ty này chẳng phải theo lý lẽ thường tình em nên đi cùng chồng mình lên đó nói một tiếng cảm ơn với toàn thể nhân viên trong một năm qua đã cống hiến công sức và chất xám cho công ty sao?”
Dĩnh Dĩnh : *..*
Sau khi Dĩnh Dĩnh và Bách Lý Vũ bước lên sân khấu thì cũng vừa lúc vợ chồng anh cả là Bách Lý Hạ cũng vừa theo sau lên tới.
4 người đứng thành một hàng, vợ chồng anh cả y như đã quen với mấy việc như thế này nên rất ưu nhã và tự nhiên nhìn vô cùng quyền lực và trang trọng đứng nhìn mọi người ở dưới tươi cười.
Chỉ có Dĩnh Dĩnh đứng thấp thỏm lo âu, tay chân không tự chủ được mà run bần bật, giây phút này Dĩnh cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết thôi không phải sao? Có gì đâu mà phải sợ chứ cô tự chấn an bản thân.
Bách Lý Vũ đại diện bước qua bục phát biểu, anh chỉnh micro xong thần thái lạnh lùng uy nghiêm cất tiếng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!