Ba năm thôi mà, anh chịu được.Đêm nay chính là đêm náo nhiệt nhất kể từ ngày Lê Phi Phàm vào ở trong Ngọc Kinh Viên.Lúc anh đang đứng bên hồ thì bãi cỏ bên cạnh đang cử hành một bữa tiệc.Ngọc Kinh Viên là kiến trúc cổ kính được bảo tồn hoàn hảo nhất trong thành phố Thịnh Kinh, hai tháng trước đột nhiên có tin đồn truyền ra nói nó đã được tư hữu hóa, vô số người đều suy đoán người mua thần bí kia đến cùng là ai."Hóa ra là Hoắc gia? Chả trách.""Hoắc gia từ trước tới nay luôn khiêm tốn, sao lần này lại đầu tư vào lâm viên?""Gì cơ, tôi nghe nói là Hoắc nhị gia mua trên danh nghĩa cá nhân, nhà riêng đó hiểu không.
Biết tin còn nóng hơn là gì không? Món đồ chơi mới nhất theo bên cạnh Hoắc nhị gia, là nam, nuôi ở ngay đây.""Không thể nào, chỉ vì một món đồ chơi? Kể cả kẻ đó có gương mặt giống hồ ly tinh thì cũng không xứng với cái giá này."Đề tài tình cảm luôn là đầu đề câu chuyện được yêu thích của tất cả các tầng lớp trong xã hội.Càng khỏi phải nói tới người được bao dưỡng là một người đàn ông.Đằng sau núi giả có người cười đùa về đề tài vừa rồi: "Hiện tại trong thành phố có ai chưa nghe qua tiết mục chim sẻ biến phượng hoàng này.
Nửa tháng trước tình nhân nhỏ này còn đánh nhau một trận với người được Trần tổng bao dưỡng, cuối cùng Trần tổng còn tự mình dẫn người tới cửa xin lỗi.
Phỏng chừng là có chút thủ đoạn, bằng không thì sao người bình thường có thể lọt vào mắt mấy người như vậy?""Hoắc gia mặc kệ à?""Người ta được nhị gia dung túng, kẻ nào của Hoắc gia dám nhúng tay?"Lê Phi Phàm nhủ thầm chó má.Hoắc Uẩn Khải dung túng? Nếu không phải anh xuyên vào đúng lúc thì thi thể của nguyên thân sớm đã lạnh rồi."Cậu Lê? Cậu Lê?"Nhân viên phục vụ mặc đồ trắng đen nhẹ nhàng nhắc nhở người đang đứng ngây ra trên bãi cỏ.Động tác của nhân viên phục vụ rất cung kính, nhưng sự mất kiên nhẫn và khinh miệt dưới đáy mắt lại không giấu được.Anh ta mở miệng nhắc nhở: "Ngài Cao đang chờ ở sảnh đằng sau."Lúc này dưới ngọn đèn lung linh, từng tốp nam thanh nữ tú tụm lại chuyện trò vui vẻ.
Thân là chủ nhà, tất cả những nhân viên phục vụ ở đây đều đến từ Hoắc gia, ai nấy đều phải trải quan tầng tầng lớp lớp tuyển chọn mới có thể tới đây làm việc.Ngài Cao là ai, là Cao Thăng.Là phụ tá đắc lực nhất, là người dưới một người trên vạn người bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.Thậm chí Lê Phi Phàm còn biết có rất nhiều hiểu lầm giữa vai chính công Hoắc Uẩn Khải và vai chính thụ Thư Dịch Khinh đều được gỡ rối nhờ vị trợ lý khôn khéo này.
Suất diễn của anh ta không nhiều nhưng mỗi lần lên sân khấu đều cực kỳ quan trọng.Trách không được mấy người thuộc cấp dưới đều lấy tên tuổi Cao Thăng ra lòe anh.Bên ngoài nghe đồn anh là người mới được Hoắc nhị gia Hoắc Uẩn Khải bao dưỡng ở trong Ngọc Kinh Viên, nhưng trên thực tế, chỉ cần là người làm việc tại đây thì đều biết Hoắc Uẩn Khải vốn không sống ở chỗ này.Ngay cả bản thân Lê Phi Phàm, trừ hôm bị Hoắc Uẩn Khải đá vào trong hồ sen là có gặp hắn một lần thì từ đó tới giờ cũng chưa gặp lại vị kim chủ này lần nào.Đương nhiên anh biết mấy nhân viên ở đây nghĩ như thế nào, nhưng anh chẳng thèm để bụng."Muộn thì tôi sẽ tự giải thích." Lê Phi Phàm hóng chuyện đủ bèn thu lại tầm mắt.Nhân viên phục vụ ném một ánh mắt khinh thường qua.Anh ta cao giọng tức giận: "Ngài Cao đang bận, nào có thời gian nghe cậu giải thích?"Lê Phi Phàm xoay người nhướng mày: "Anh tên là gì?"Nhân viên phục vụ nhìn cặp mắt kia, không hiểu sao chợt nhảy dựng trong lòng."Cậu hỏi cái này làm gì?""Xem ra Hoắc gia có ngai vàng chờ người tới kế thừa nhỉ, đến nỗi mà người dưới đều coi những kẻ khác chẳng ra gì." Lê Phi Phàm hơi cúi người, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh: "Vậy anh đoán xem? Liệu tôi có ngày trở mình không nhỉ?"Nhân viên phục vụ bị nụ cười kia làm lóa mắt.Anh ta cố gắng che giấu sự hoảng loạn, nhíu mày nói: "Cậu bị điên à.""Đúng vậy." Lê Phi Phàm đứng thẳng người dậy, đút hai tay vào trong túi quần.
lạnh nhạt trả lời: "Ai mẹ nó không điên mà lại xuất hiện ở đây."Nhân viên phục vụ bị câu chửi tục làm cho giật mình.Anh ta nhìn người trước mắt với ánh mắt nghi ngờ.Ai cũng biết người mới mà Hoắc nhị gia dẫn về có gương mặt không tầm thường, nhưng ai gặp qua người này cũng nói vẻ ngoài xuất chúng cũng chẳng thể che được nội tâm thấp kém.
Từ lúc đi theo Hoắc Uẩn Khải, người này luôn đắp cả đống đồ hiệu lên người, nhìn người bằng mũi, như thể làm vậy là có thể che giấu được sự quê mùa từ trong xương cốt.Nhưng bây giờ có gì đó không đúng.Vẫn là gương mặt đó, nhưng anh đã đổi hết đống đồ có logo nổi tiếng trên người, ngược lại chỉ mặc đồ rộng thùng thình không nhãn hiệu, ấy vậy mà cách ăn mặc ấy lại làm lộ ra thân hình thon dài cân đối.
Ngay cả đôi mắt có phần đuôi xếch lên làm lộ ra chút yêu diễm cũng tràn đầy sự tự tin và hoang dã tới mức chấn động lòng người.Chiều cao của Lê Phi Phàm tầm một mét tám, vai rộng nhưng trông không cường tráng lắm, anh để tóc dài, làn da trắng như sứ.Đêm nay anh còn búi tóc lên để lộ ra cái cổ thon dài và hầu kết đường nét rõ ràng.Rất khó tin những từ như "tuấn tú", "gợi cảm", "anh khí", "diễm lệ" có thể tập trung hết lên một người đàn ông.Ngay cả khóe miệng cong lên lúc mỉa mai người khác cũng như đang nói tôi có đủ các nét đẹp cần có của một đại mỹ nhân.Khí chất sau khi thăng cấp của tên diêm dúa trước đó thành công làm nhân viên phục vụ bị sốc, lúc này Lê Phi Phàm mới nhớ ra vì sao đêm nay Cao Thăng lại muốn tìm anh.Bởi vì bữa tiệc hôm nay mở ra là để mọi người đều nhận biết được anh.Trong sách gốc, nửa tháng trước Lê Phi Phàm nhận hết mọi lạnh nhạt và xem thường, lúc cậu ta biết được tin tức này từ phía Cao Thăng bèn lập tức phát hỏa.
Cậu ta vừa chướng mắt những người bàn tán sau lưng mình lại vừa tự ti trong lòng, cuối cùng còn đụng phải một người nói xấu sau lưng rồi đánh nhau với đối phương..