Tối hôm đó, Mộc Tâm và Ngọc Điềm về nhà cũng đã gần 10 giờ, hai người ai vào phòng nấy nghỉ ngơi, dưỡng sức cho cuộc chiến phiên tòa ngày mai.
Ngọc Điềm tắm rửa thay đồ ngủ xong, ngồi dựa vào đầu giường, cầm lấy chiếc Ipad kiểm tra email lần cuối.
Một email ẩn danh được gửi đến, Ngọc Điềm nghi hoặc ấn vào xem, bên trong có đính kèm một đoạn video và hai tấm ảnh.
Ngọc Điềm ấn vào video, gương mặt tái xanh đổ đầy mồ hôi của một gã đàn ông hiện lên. Hắn chính là tên giả danh kiểm an được Quý Tử Khiêm thuê để bạo hành Mộc Tiểu Tâm. Trong video hắn hơi sợ hãi nhìn vào ống kính nói hắn được Quý Tử Khiêm đưa tiền để làm việc đó chứ không quen biết hay có bất cứ quan hệ gì với Mộc Tiểu Tâm.
Ngọc Điềm hơi bất ngờ, đưa tay ấn mở hai tấm ảnh kia, như cô dự đoán, một tấm là hình email trò chuyện giữa tên kiểm an pha-ke và tên trợ lý Tiểu Hứa, một tấm ảnh là lịch sử chuyển khoản.
Người này là ai đây, tại sao lại giúp bên mình chứ?
Ngọc Tâm khó hiểu gửi một email vào tài khoản ẩn danh kia: "Sao lại ra tay giúp chúng tôi?".
Không ngờ bên kia rất nhanh trả lời lại: "Người mình".
Người mình? Là người quen sao? Ngọc Điềm càng tò mò, nhắn thêm một tin hỏi người bên kia là ai? Nhưng lần này không có tin nhắn trả lời lại.
Ngọc Điềm dù rất nghi hoặc nhưng cũng không truy đến cùng. Coi như có quý nhân giúp đỡ, mọi việc càng thuận lợi hơn rồi.
Nghĩ xong cô đặt Ipad lên tủ đầu giường, tắt đèn, đắp chăn đi ngủ.
- ------
Bên kia, Lâm Đình Phong mặt một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa satin màu đen, anh gấp máy tính lại, tay phải nhấc ly cà phê đưa lên môi mỏng nhấp một ngụm, lưng anh dựa vào ghế, xoay ghế qua 90 độ hướng về phía cửa sổ sát đất, môi mỏng cười nhẹ: "Ngày mai có lẽ phải đi gặp cô gái của mình thôi, sẵn tiện đi xem kịch hay một chuyến".
- ------
9 giờ sáng, tại tòa án thành phố A.
Phiên tòa lần thứ hai mở ra, quan tòa cùng các bồi thẩm đoàn ngồi vào vị trí, Mộc Tâm cũng ngồi vào vị trí của mình.
Phía bên kia luật sư Quý thị và Quý Tử Khiêm cũng vào vị trí, đợi phiên tòa bắt đầu.
Anh ta ngước ánh mắt khinh thường cùng thách thức nhìn về phía Mộc Tâm. Nhưng cô chẳng mảy may quan tâm, chỉ hời hợt đáp lại ánh mắt của anh, môi mỉm nụ cười nhẹ.
Phía dưới người đi xem phiên tòa cũng khá nhiều, trong đó có ba mẹ Mộc Tâm, phần đông còn lại chắc hẳn là phóng viên muốn viết bài về drama của giới nhà giàu và còn một anh chàng đáng lẻ đang ở tầng cao nhất của Lâm thị mà phê duyệt hồ sơ. Giờ anh ta lại đang nhàn nhã ngồi đó, các ngón tay thon dài đan vào nhau, hai ngón cái đang xoay tròn qua lại, cặp mắt đen láy ẩn giấu ý cười mà nhìn cô.
Mộc Tâm thật muốn hỏi, anh ta tới đây xem kịch gì chứ? Làm tổng giám đốc cũng có sở thích hít drama à?.
Nhưng cô chỉ nhìn anh ta một cái rồi dời ánh mắt đi.
Rất nhanh phiên tòa chính thức mở ra, mọi người cử hành nghi thức chào hỏi và tuyên thệ xong thì tới phần chính của phiên tòa hôm nay.
Thẩm phán nhìn về phía Ngọc Điềm hỏi: "Với những cáo buộc và bằng chứng rất rõ ràng của luật sư bên nguyên đơn, phía luật sư Hà có biện hộ gì không?".
Ngọc Điềm rất bình tỉnh đưa một tập văn kiện lên, cô nói: "Thưa thẩm phán và các chư vị bồi thẩm đoàn, đối với những bằng chứng của luật sư bên nguyên đơn là sai sự thật, đây là bằng chứng tôi thu thập được, mời các vị xem qua".
Ngọc Điềm nói rồi đưa tập văn kiện cho trợ lý thẩm phán để trình lên cho ông và bồi thẩm đoàn.
Thẩm phán xem qua rồi truyền cho các bồi thẩm đoàn.
Ngọc Điềm thấy mọi người đã xem xong, cô nói: "Trong tập tài liệu của tôi trình lên, như các vị đã thấy, chứng nhận của bác sĩ kiểm tra, rất rõ ràng là thân chủ của tôi bị người khác hạ dược, cùng một bản chứng nhận thân chủ tôi chưa từng xảy ra bất kì quan hệ nam nữ nào".
Cô dừng lại một chút, quay qua nhìn Quý Tử Khiêm, cô nói: "Ngài Quý và thân chủ của tôi đã kết hôn hơn ba tháng nhưng thân chủ của tôi được chứng nhận là chưa từng phát sinh quan hệ, phải chăng vấn đề nằm ở ngài Quý? Nhưng phía ngài Quý lại gắn cho thân chủ tôi cái danh lăng loàn. Không biết điều này, ngài Quý có cần giải thích chút không?".
Quý Tử Khiêm nắm chặt nắm tay, hắn liếc nhìn tên luật sư của mình, tên luật sư lập tức lên tiếng:
"Phản đối thưa thẩm phán, luật sư Hà có ý công kích thân chủ tôi, thân chủ tôi có quyền không trả lời".
Thẩm phán hơi nghiêm giọng: "Phản đối vô hiệu, tội danh ngoại tình là bên nguyên đơn đưa ra trước, bây giờ bên bị đơn đưa ra được chứng cứ phản biện, bên nguyên đơn cũng phải có lời giải thích".
Luật sư Quý thị: "Thưa thẩm phán và chư vị bồi thẩm đoàn, dù chứng nhận nêu rõ cô Mộc chưa từng phát sinh sự tình, nhưng theo bằng chứng chúng tôi đưa ra, cô ấy đã cùng người đàn ông khác qua đêm, dù chưa phát sinh quan hệ nhưng cũng đã chứng minh cô Mộc không thành thật trong cuộc hôn nhân với thân chủ tôi'.
Ngọc Điềm mỉm môi, như đã dự đoán được từ trước, cô chậm rãi nói: "Thưa thẩm phán, bên phía tôi có đoạn ghi hình chứng minh thân chủ tôi chưa từng qua đêm cùng người đàn ông trong bằng chứng của bên nguyên đơn, xin quan tòa cho tôi phát đoạn ghi hình".
Thẩm phán: "Yêu cầu của luật sư bên bị đơn được chấp nhận".
Ngọc Điềm đưa một chiếc USB cho trợ lý thẩm phán, vài phút sau trên màn hình xuất hiện đoạn ghi hình tối hôm xảy ra vụ việc, mọi người đều bất ngờ về sự việc xảy ra.
Mẹ Mộc Tâm thì thương con gái mà đỏ hốc mắt. Ba Mộc Tâm tức giận đến run tay, ông che miệng nén cơn ho ập đến trong cổ họng như sắp tức đến nôn ra máu.
Tổng giám đốc nào đó mặt mài âm trầm nhìn cô gái mà mình "Cầm trong tay thì sợ vỡ, ngậm trong miệng thì sợ tan" bị người ta dìu vào trong phòng nghỉ, lát sau lại quần áo xốc xếch mà bỏ chạy. Anh vừa đau lòng vừa tức giận, anh âm trầm nhìn tên Quý Tử Khiêm, thầm ghi hận, hay cho tên họ Quý kia, dám đối xử với cô gái của anh như vậy, thù này anh ghi nhận, trước để đó, từ từ tinh sau.
Đoạn ghi hình phát xong, giọng nói Ngọc Điềm đều đều vang lên: "Những gì mọi người đã xem, chính là sự thật", cô ngừng lại, đưa mắt phượng qua nhìn sâu vào tên luật sư Quý thị, nói: "Luật sư bên nguyên đơn có còn gì để nói không?".
Mặt Quý Tử Khiêm lúc trắng lúc xanh, anh bắn mắt về phía Mộc Tâm đang xem kịch đến vui vẻ, anh thầm nghĩ, tại sao bọn họ có được đoạn ghi hình đầy đủ chứ, rõ ràng anh đã xử lý rồi mà.
Anh ta cố dùng giọng điệu bình thường nhất lên tiếng: "Dù cho đoạn ghi hình đó là thật thì sao? Dù cô ta là người bị hại thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi có quyền nghi ngờ cô ta tính cách không tốt, gây thù chuốc oán bên ngoài rồi bị người ta tính kế, tôi vẫn có thể tiếp tục ly hôn với cô ta vô điều kiện".
Ngọc Điềm bình tĩnh đáp: "Ồ, lời ngài Quý nói rất có đạo lý, nhưng tôi có một thắc mắc muốn hỏi ngài Quý không biết ngài có thể trả lời tôi?".
Quý Tử Khiêm thấy tình hình tốt hơn thì bình tĩnh đáp: "Được, luật sư Hà có gì muốn hỏi cứ hỏi, Quý Tử Khiêm tôi đây sẽ thành thật trả lời".
Ngọc Điềm quay người lại, hướng quan tòa xin phép: "Thưa thẩm phán và chư vị bồi thẩm đoàn, hiện tại tôi có một đoạn ghi âm có liên quan với vụ việc, có thể cho phép tôi phát nó lên cho mọi người cùng nghe được không ạ?".
Thẩm Phán: "Yêu cầu của luật sư Hà được chấp nhận, cô có thể mở nó lên".
Ngọc Điềm đưa một cây bút ghi âm lên, ngón tay bấm lên nút phát, từng lời nói lập tức truyền ra khắp căn phòng: "Có một người liên lạc qua email bảo tôi bỏ thuốc vào rượu đưa cho một cô gái sẽ đưa tôi 10 vạn, tôi cần tiền trả nợ nên đã đồng ý với hắn, tôi không biết hắn là ai, chúng tôi chỉ liên lạc qua email... Thật sự tôi không phải cố ý đâu".
Cô đưa tay tắt cây bút ghi âm, rồi nói: "Đây là lời khai của người phục vụ bỏ thuốc trong đoạn ghi hình vừa rồi, hắn ta khai ra có người đã mua chuộc hắn làm việc đó".