Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh -Mộc Tiểu Tâm (FULL)

Chương 82

Mộc Tâm gật gật đầu, hơi cúi đầu che giấu khóe môi đang cong lên nụ cười xấu xa của mình. Trong lòng cô bây giờ đang cười lăn lộn, tên tiểu gia này ăn mềm không ăn cứng a~, mới đó đã tự vã rồi, em trai muốn phạt chị à? Cưng còn non và xanh lắm ahaha.

Xe rất nhanh về đến biệt thự, Lâm Đình Phong bế cô lên phòng, rồi đi ra kêu người lấy hộp cứu thương đem lại. Franko lúc nảy đi lại hỏi: “Alain, đám người kia cậu định xử lý ra sao?”

Anh nhận ấy hộp cứu thường từ tay người hầu, nhìn Franko nói một câu “Giao cho anh xử lý.”, rồi đi vào phòng đóng sầm cửa lại.

Đi lại mép giường ngồi cạnh Mộc Tâm, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô tháo lớp băng gạt đã sớm thấm đỏ ra. Anh gắp một miếng bông gòn, thấm nước sát trùng rồi lau lên vết thương. Vốn dĩ vết thương đã liền lại, bây giờ do cô vận động mạnh mà nứt ra.

Thuốc sát trùng vừa đụng vào, Mộc Tâm liền “Sít!” nhỏ một tiếng, Lâm Đình Phong liếc cô một cái: “Đau? Vậy em mới biết sợ mà yên yên tĩnh tĩnh một chút.”

Dù ngoài miệng đang nói lời trách cứ cô, nhưng lực đạo bôi thuốc của anh đã nhẹ lại, thình thoảng anh còn thổi thổi lên vết thương, Mộc Tâm thấy vậy thì mỉm cười, nói nhỏ: “Đồ nói một đằng làm một nẻo.”

Nhớ tới gì đó cô liền tò mò hỏi: “Sao anh biết tôi ở đó mà tới kịp vậy?”

Lâm Đình Phong vừa quắn băng gạt lại vừa phun ra hai chữ: “Tiện đường.”

Đầu Mộc Tâm trượt xuống ba vạch đen, nơi khỉ ho cò gáy đó mà cũng tiện đường, có ma mới tin anh ta.

Sau khi xử lý vết thương xong, Mộc Tâm nhìn anh, cười nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi.”

Anh đặt hộp cứu thương qua một bên rồi trường về phía cô, cong môi nói: “Em chỉ nói cảm ơn suông vậy thôi sao? Không có thành ý gì hết.”

Thấy anh ngồi sát về phía mình, Mộc Tâm nhích nhích ra sau: “Vậy anh thấy thế nào mới có thành ý?”

Anh đưa tay giữ chặt lấy eo cô, xấu xa nói: “Thôi thì… Lấy thân báo đáp đi.”

Mộc Tâm đưa tay đẩy gương mặt đang lại gần của anh ra, nói lớn: “Đồ lưu manh!”

Lâm Đình Phong nghiêng đầu hôn lên bàn tay nhỏ của cô: “Anh chỉ lưu manh với một mình em thôi!”

Hành động của anh khiến mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, cô rút tay lại, đưa hai tay che ngực mình, làm bộ dạng cô gái nhỏ bị bắt nạt: “Dù anh có là ông chủ thì… thì tôi cũng không cúi đầu để anh khi dể đâu.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!