Chương 185
Lâm Đình Phong giật đĩa lại: “Gọi anh là gì?”
“Chú.”
“Gọi lại! Khi nào gọi đúng anh sẽ cho ăn.”
Nó chớp chớp mắt, nhìn đĩa bánh cách mình ngày càng xa, mím mím môi nhỏ, hô: “Anh, cho em bánh đi.”
Nghe được tiếng ‘anh’ rồi, Lâm Đình Phong mới hài lòng đưa đĩa bánh cho nó. Cậu bé cầm chiếc donut lên cắn một miếng, cái miệng non nớt dính socola, hí hoáy bình phẩm: “Sao chú không lấy vị dâu tây, socola ăn ngấy lắm ạ!”
“Chú?”, anh lại muốn giật đĩa bánh đi. Mộc Tâm nắm bàn tay anh, cười nhẹ: “Anh bớt trẻ con đi, gần ba mươi tuổi đầu rồi ai đời lại đi chấp nhất với đứa bé năm tuổi!”
Anh nắm bàn tay cô xoa xoa: “Em không chê anh già à?”
Cô bị câu hỏi của anh làm cho buồn cười, nếu tính theo tuổi tâm lý thì cô lớn hơn anh hẳn hai tuổi đấy. Cô nói nhỏ với anh: “Gừng cảng già càng cay. Em lại rất thích ăn cay.”
Giọng nói của cô như rót mật vào tai. Trong lòng anh ngọt như được ăn một viên kẹo đường, anh bẹo má cô một cái: “Cái miệng nhỏ ngày càng biết cách dỗ anh rồi.”
“Phực!”, đèn trong phòng tối om, ánh đèn pha gọi lên sân khấu, người MC cầm micro cười tươi nói: “Sau đây sẽ là phần đặc biệt của buổi tiệc tối nay! Phần khiêu vũ”, anh ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Các khách mời nữ khi bước vào buổi tiệc sẽ được đeo một vòng hoa, mỗi chiếc vòng là mỗi loại hoa khác nhau. Trong khán phòng này có tất cả 25 quý cô. Trần tổng của chúng ta sẽ bốc thăm tên của một loại hoa. Quý cô được bốc trúng sẽ nhảy một điệu cùng với Trần tổng. Mọi người có hào hứng không ạ?”
“Hú! Hú!”, mấy người bạn dưới khán đài hò hét. Các cô gái cũng nôn nao vuốt chiếc vòng hoa, mong rẳng mình sẽ được chọn. Với vẻ ngoài và gia cảnh của Trần Gia Thành chẳng khác nào miếng mồi béo bở trong buổi tiệc hôm nay.
Trần Gia Thành lịch lãm đứng trên sân khấu, đôi đồng tử màu xanh đậm dưới ánh đèn trắng phát ra một tia long lanh đến phong tình. Anh nhấc tay rút một tờ giấy trong chiếc hộp gỗ đưa cho người MC. Cậu ta lập tức đọc lên: “Hoa lưu ly! Cho hỏi là quý cô nào đang mang vòng hoa lưu ly ạ?”
Mộc Tâm đưa tay lên, nhìn chiếc vòng hoa màu xanh trên tay mình, không phải chứ? Tâm linh lắm nha! Vậy mà lại rút trúng mình.
Cô chưa kịp phản ứng, chớp mắt đã thấy Lâm Đình Phong gỡ chiếc vòng trên tay cô đưa cho cậu bé: “Bé con, đưa cho mẹ em đi! Biết đâu… em sẽ có một baba mới, rất thương em và mẹ đó!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!