Chương 124
Chắc do tác dụng của thuốc hoặc do cảm giác ấm áp quá dễ chịu, Mộc Tâm ngủ một giấc đến tận chiều tối. Lúc cô mở mắt ra thì bên ngoài cửa sổ đã lên đèn. Cô lật chăn ra, vò vò đầu: “Aiz, sao lại ngủ đến giờ này rồi?”
Cô đi vào nhà vệ sinh, lát sau cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thò đầu nhìn ra phòng làm việc. Cô thấy trong phòng không có người lạ, chỉ có Lâm Đình Phong vẫn còn ngồi trên bàn xử lý văn kiện, cô để chân trần đi lại bàn làm việc.
Lâm Đình Phong cảm giác có người đi lại, anh ngẫng đầu lên, thấy là Mộc Tâm, anh đưa mắt quan sát cô từ trên xuống dưới. Nhìn đôi chân trần của cô, anh thở dài, đặt bút xuống, đứng dậy bế cô đi lại sofa, dịu dàng hỏi: “Ngủ lâu như vậy rồi, có thấy đói không?”
Cô đưa tay xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, gật gật đầu: “Đói rồi.”
Lâm Đình Phong lấy chiếc hộp giấy trên bàn đưa cho cô: “Quần áo mới, anh bảo Tiểu A chuẩn bị cho em, đi thay đi rồi mình đi ăn.”
“Dạ?”, Tiểu A chuẩn bị? Vậy có phải cậu ấy sẽ hiểu lầm mình và tiểu gia hỏa làm gì đó ‘tình thú’ trong văn phòng không? Aiz… Ngại ngùng quá đi~
Thấy cô cứ nhìn chiếc hộp chằm chằm, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, hỏi: “Sao vậy? Không thích à? Anh chuẩn bị cái khác cho em.”
Mộc Tâm nghe anh nói vội xua tay: “Không có gì, em đi thay ngay, anh đợi em một lát.”, nói rồi cô vọt lẹ vào phòng nghỉ, đóng cửa lại.
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô, anh cười khẽ, đi lại bàn làm việc xử lý nốt vài tài liệu cuối cùng.
Khoảng nửa giờ sau, Mộc Tâm đẩy cửa bước ra, Lâm Đình Phong nghe tiếng mở cửa, anh đứng dậy cầm áo khoác và chìa khóa xe, đi lại ôm eo cô rời đi.
Lúc này đã qua giờ tan ca, công ty cũng không còn nhân viên nào, cho nên Mộc Tâm không lo ngại việc thân mật với anh sẽ bị người khác thấy, cô vui vẻ hỏi: “Chúng ta ăn gì nhỉ?”
Anh đưa tay ấn thang máy, đáp: “Đi ăn nhà hàng nha, anh đặt bàn rồi.”
“Dạ.”
…
Nhà hàng Hoa Diệp.