Chương 118
Mộc Tâm bị Lâm Đình Phong nhét vào ghế phụ, anh mở cửa ghế láy ngồi vào, phóng xe rời đi, để lại Lạc Tư và Ngọc Điềm trơ mắt nhìn nhau.
Lạc Tư cầm chiếc chìa khóa như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, cậu chép chép miệng, nói: “Lên xe đi, tôi chở cô về.”
Cậu mở cửa xe ngồi vào ghế láy, thấy Ngọc Điềm không lên xe, cậu ta nhấn nhấn còi hối thúc. Ngọc Điềm đành đi lại, mở cửa xe ngồi vào ghế sau, không mặn không nhạt, nói: “số 237, đường Long Hóa. Cảm ơn.”, nói rồi cô nhắm mắt làm ngơ Lạc Tư.
Lạc tư không dám hó hé lời nào, láy xe rời đi.
…
Về đến chung cư Toro, Lâm Đình Phong bế Mộc Tâm lên thẳng phòng mình, anh đặt cô lên giường, mở tủ quần áo lấy một chiếc áo sơ mi đưa cho cô, lành lạnh ra lệnh: “Em đi tắm đi!”
Mộc Tâm cầm chiếc áo sơ mi của anh, khó hiểu nói: “Không phải em có quần áo ở nhà của anh sao? Đưa em đồ của anh làm gì?”
Lâm Đình Phong bế cô vào phòng tắm luôn, môi mỏng phát ra vài từ: “Mặc cùng quần áo!”
Mộc Tâm cầm chiếc sơ mi, đứng đực ra trong nhà tắm, dở khóc dở cười nhìn tên trẻ con to xác này. Cô đành đẩy anh ra khỏi phòng tắm: “Em mặc là được chứ gì! Anh ra ngoài đi, còn muốn tắm cùng à?”
Hai mắt Lâm Đình Phong sáng lên, như phát hiện ra ý tưởng mới lạ, anh chặn cửa lại, mĩm cười nhìn Mộc Tâm: “Anh thấy ý kiến này của em không tồi!”
Mộc Tâm đen mặt đạp anh ra, đóng chặt cửa lại, nói lớn: “Không tồi cái đầu anh! Đồ lưu manh!”
Thấy cánh cửa đóng rồi, Lâm Đình Phong tiếc nuối xoay người lấy một bộ quần áo khác, đi qua phòng khách tắm rửa.
Lát sau, Mộc Tâm mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng của anh đi ra, mái tóc đen dài được cô dùng một cây trâm ngọc búi cao lên, để rớt xuống vài sợi tóc mai mỏng manh, làn da mịn màn đến gần như trong suốt của cô như ẩn như hiện sau chiếc sơ mi.
Cô thấy Lâm Đình Phong đang ngồi trên giường, cô nhẹ nhàng đi lại, leo lên giường ôm lấy cổ anh, cười nói: “Đây là đang muốn ‘ngủ cùng’ sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!