Công viên trò chơi to như vậy tất nhiên là có khu vực ăn cơm.
Có một khu phố toàn bộ là ăn vặt, còn mở không ít nhà hàng, cơ bản bán thức ăn nhanh, mì phở cũng có, khoai tây chiên và hamburger cũng có.
Thời điểm này, đã gần tới giờ ăn cơm rồi.
Vốn dĩ ngày quốc khánh người rất nhiều, bọn họ đi ngang qua vài quán ăn mới phát hiện, từng quán đều có một hàng dài xếp ở bên ngoài, có nơi ngay cả chỗ đứng xếp hàng cũng hết rồi.
Mọi người vì chiếu cố Mạnh San San, đi mua cho con bé hamburger, cánh gà......
Mấy loại thực phẩm rác rưởi này, Lâm Y Y đều không cho ăn, nhưng hôm nay khó có khi được đi chơi, hơn nữa mấy quán ăn khác xác thật không tiện, thời gian chờ đợi còn lâu, ngược lại mấy quán bán loại thực phẩm rác rưởi này, tuy nhìn hàng người xếp hàng dài như vậy nhưng món này chủ yếu là bỏ vào dầu chiên thôi, nên chỉ cần chờ trong chốc lát liền đến phiên bọn họ.
Hai người lớn đi xếp hàng mua đồ ăn, ba đứa nhỏ chỉ ngồi tại chỗ chờ.
Nhà ăn kín người hết chỗ, một chỗ ngồi đều không có, lại còn có vô cùng ồn ào, trong không gian hỗn thỉnh thoảng lại có tiếng trẻ em thét chói tai, có thể nói là rất khó chịu.
Nhưng tuy rằng khó chịu, cũng lại rất náo nhiệt.
Mạnh Dục Nhiên rất không thích loại hoàn cảnh làm người bực bội này, Lục Minh Triết thì còn có thể thích ứng một chút.
Bề ngoài của hai thiếu niên này thật sự quá xuất sắc, khí chất cũng rất hảo, giống như từ trong truyện tranh đi ra, liên tiếp hấp dẫn ánh mắt người khác......
Hai đứa nó còn mỗi đứa một tay nắm lấy một tay của cô bé nhỏ, mà cô bé nhỏ kia cũng vô cùng đáng yêu, nhìn vào cặp mắt tròn xoe kia, tâm đều muốn chảy thành nước.
Trong đó có một phụ nữ trung niên đi theo chồng, con, cùng cha mẹ tới chơi, liền nhìn Mạnh San San vẫy tay.
Mạnh San San mở to hai mắt, kéo hai thiếu niên đi qua.
Ngay từ đầu hai người bọn nó còn không rõ nàng con bé muốn làm gì, kết quả liền nhìn thấy cô bé nhỏ đi dạo qua đến trước mặt người ta, ngọt ngào kêu một tiếng "Chào dì ", câu dẫn người ta đến rối tinh rối mù, trong chốc lát hỏi con bé bao lớn rồi, trong chốc lát lại hỏi ba mẹ con bé đâu......
Đang lúc hai thiếu niên sắp kéo lên cảnh báo cảnh giác, người phụ nữ kia lại kéo đứa con trong nhà đứng lên, trực tiếp nhường chỗ ngồi cho bọn họ......
Mạnh Dục Nhiên & Lục Minh Triết: "......"
Thật ra là một nhà năm người của người ta vừa lúc cơm nước xong, đã sắp rời đi, nên thật tiện nghi cho Mạnh San San......
Cái cảnh giới này......
Thật làm người không lời nào để nói!
Cho nên, khi Lâm Y Y cùng Lục Tầm bưng đồ ăn uống chui từ trong đám đông ra tới, liền thấy cô bé nhỏ hướng về phía bọn họ, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tay, cộng thêm hai thiếu niên vẫn cứ như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại nào đõ, đã tìm được chỗ ngồi rồi.
Khi Lâm Y Y ngồi xuống còn có hơi không dám tin tưởng.
Không có ai rõ ràng hơn cô, hai thiếu niên này có bao nhiêu "rụt rè", kêu tụi nó đi giành chỗ ngồi?
Không tồn tại!
Quả nhiên, Mạnh San San giương cằm lên, mũi cũng nhếch lên, thập phần đắc ý: "Còn may là có con nha!"
Nghe cô bé nhỏ thoải mái kể lại câu chuyện xong, Lâm Y Y tức khắc có chút không biết nên nói cái gì.
"Cho con thêm cái đùi gà."
Sau đó liền lấy cái đùi gà nhét vào miệng con bé.
Lục Tầm kêu Lâm Y Y một tiếng.
Chờ cô quay đầu lại nhìn, cũng nhét vào miệng cô một cái đùi gà.
Lâm Y Y: "......"
Lục tổng còn chưa hay biết, còn tự tán thưởng bản thân mình trong lòng một câu.
"Tổng cộng cũng chỉ có hai cái đùi gà, còn có một cái cho em luôn."
Con hai thiếu niên......
Ai thèm quan tâm tụi nó!
Mạnh Dục Nhiên trợn trắng mắt.
Lâm Y Y bị nhét một miệng đùi gà cũng muốn trợn trắng mắt......
Lục Minh Triết thật sự cảm thấy ông chú nhỏ này của nó thiệt tình là chỉ số EQ gây lo ngại quá, thật làm người không dám nhìn thẳng......
Vì thế liền ghét bỏ, nâng một chân lên dẫm chân hắn.
"A, trượt chân."
Thiếu niên thực không thành ý giải thích.
Lục Tầm: "......"
Thôi được rồi, cháu trai hắn vốn dĩ ai nhìn chả ngứa mắt, mình còn trông đợi được gì ở nó nữa chứ ?
Không có!
Cơm nước xong, Mạnh San San vẫn không quên tàu lượn siêu tốc, ồn ào một hai phải chơi.
Bất quá, cuối cùng cũng không chơi được......
Người chơi tàu qua núi cần phải cao ít nhất là một mét tư, nếu chỉ thấp hơn một hai cm, người ta có lẽ cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng mà kém tới mười lăm cm, làm sao người ta có thể cho được ?
Đối với Mạnh San San mà nói, không khác sét đánh giữa trời quang......
Con bé còn vô cùng uất ức nói đạo lý với chị gái đang cản không cho nó vào chơi: "Em xếp hàng chờ hơn mười mấy phút rồi, chị nó không được chơi là không được chơi, có phải quá đáng rồi không !"
Chị gái kia vốn dĩ còn đang rất bất đắc dĩ, hiện tại lại bị con bé chọc cười trong nháy mắt.
Làm ra dáng như người lớn, mày cũng nhíu lại, còn nói lý lẽ, thật làm mọi người vừa đau lòng vừa buồn cười.
Cố tình con bé đã không thuận theo cũng không bỏ đi, nhắng nhít đứng muốn lý luận với bọn họ......
Quần chúng hóng hớt bên cạnh lúc đi ngang qua con bé, cũng nhịn không được nhìn con bé thêm mấy lần, sau đó đều không kềm được mà bật cười.
Nếu không phải cha mẹ con bé con này đều ở đây, chắc ai cũng không khống chế được nhéo nhéo mặt nó mấy cái.
Lâm Y Y và Lục Tầm hoàn toàn không biết đã bị người mạnh mẽ xem là "cha mẹ", đang bất đắc dĩ lôi kéo nó rời đi.
Sau lưng bọn họ, hai thiếu niên mới buông lỏng mặt mày, thở ra một ngụm khí.
Trời biết, vừa rồi trên đường tới đây, nhìn cái tàu lượn siêu tốc chạy băng băng trên không trung rồi cua gấp 360 độ, hai đứa chúng nó có bao nhiêu lạnh người......
Lại còn tiếng thét chói tai của đám hành khách ngồi trên đó, khủng bố như là bùa đòi mạng!
Hai đứa bọn nó lúc này có thể nói là cực kỳ ăn ý.
Sau đó liếc nhau, hừ lạnh một tiếng, lại từng người quay mặt đi hướng khác.
Chơi cả một ngày, cũng không thể chơi hết toàn bộ trò chơi trong công viên giải trí này.
Khi đi ra tới, Mạnh San San còn có chút chưa tận hứng.
Chưa tận hứng cũng không có cách nào, ai bảo làm con nít, con nít thì không có quyền lên tiếng !
Bởi vì hai người lái hai chiếc xe, nên lúc trở về nhất định cũng phải lái xe trở về.
Mạnh Dục Nhiên đã nắm Mạnh San San thừa cơ hội chạy nhanh lên ghế sau......
Khu Lục Tầm phản ứng lại, cháu trai hắn cũng không quay đầu lại phía hắn và hướng về chiếc Bentley của Lâm Y Y Bentley đi đến.
Lục Tầm:????
Lâm Y Y phản ứng nhanh hơn hắn nhiều: "Nếu không chúng ta cứ lái một chiếc trở về, thuận tiện trên đường về ăn một bữa cơm luôn, anh bảo tài xế lại đây lái xe anh về đi vậy."
Lúc này, ngay cả Lục tổng cũng tung tăng đi về phía chiếc Bentley.
Ngay lúc này, túi trong tay đột nhiên rung lên một hồi.
Móc di động ra, liền thấy được vô số cuộc gọi bị nhỡ, trên điện thoại chỉ hiển thị được một cái tên "Mạnh Ngôn".
Mạnh Ngôn vừa vặn lại gọi điện thoại tới.
Ngay khi Lâm Y Y nhấc máy nghe, nhạy bén nhận thấy được đối phương chần chừ trệ một giây, rất có một loại cảm giác như trút được gánh nặng: "Cả ngày không nhận điện thoại, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì."
Chưa từng có cảm giác vị chồng trước này trước kia có một điểm lo lắng nào cho nguyên chủ, Lâm Y Y hơi ngạc nhiên chưa phản ứng lại.
Ngay sau đó, liền nghe được hắn thật cẩn thận rụt rè nói ở bên kia đầu dây điện thoại: "Tiểu Nhiên và San San có phải đã trở về rồi phải không?"
Lúc ấy hắn cũng đang nổi nóng, tùy ý hai đứa bọn nó rời khỏi biệt thự.
Nhưng bọn nó chạy ra khỏi biệt thự không bao lâu, hắn liền nhớ tới vị trí nhà của hắn cũng thật không tiện lái xe đến hay đón xe từ đây.
Hắn và Trương Hi Oánh hai người vội vàng chạy ra, trong lúc nhất thời không tìm được hai đứa nhỏ, lại về biệt thự lái một chiếc xe, cả một đường tìm kiếm.
Cũng trời xui đất khiến, bên kia Lục Tầm mới vừa đón được Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San rời đi xong, bọn họ mới chạy đến gần chỗ đó......
Đón hai đứa nhỏ qua nhà để đoàn tụ, kết quả lại làm mất tích cả hai, Mạnh Ngôn vẫn không thể chịu được.
Hắn cũng không lo lắng hai đứa nhỏ bị người bắt cóc......
Hắn đã sớm đã nhìn ra, thằng con trai hắn vô cùng thông minh, muốn xảy ra chuyện kia cũng là người khác!
Nhưng mà vẫn gọi cuộc điện thoại cho Lâm Y Y, kết quả vừa lúc cô đang ở công viên trò chơi chơi điên chơi loạn cả một ngày, điện thoại bỏ trong túi xách nên không nhận được.
Đương nhiên, hiện tại đã nhận được.
Tiếp điện thoại xong, cô cũng chưa cho hắn chút hoà nhã: "Chưa từng thấy qua ai làm cha người ta mà như anh vậy, con cái bỏ chạy ra ngoài đường anh cũng mặc kệ? Anh cũng không nhìn xem cái chỗ anh đang ngồi kia, khỉ hò cò gáy, gà không đẻ trứng chim không thèm ị, làm sao bọn nhỏ có thể tự mình quay trở về chứ ?"
Quá sốt ruột!
Lần đầu tiên bị vợ trước chỉ vào cái mũi mắng như vậy, Mạnh Ngôn còn có chút không thích ứng được, nhất thời thế nói không ra lời, sững sờ tại chỗ.
"Về sau không cần đến đón bọn nó đến chỗ anh nữa, tôi thật sự không yên tâm!"
Lâm Y Y đã nhìn khi hai đứa nhãi con nhà cô vừa đến công viên, cũng không phải không sung sướng khi không gặp cha ruột của mình.
Cô vốn còn nghĩ không thể ngăn cản không cho cha con ba người gặp nhau......
Kết quả đến tính cảnh này cũng tính là tốt!
"Vậy, bọn nó an toàn trở về rồi?"
Chủ yếu là suy xét đến vấn đề an toàn của bọn nhỏ, Mạnh Ngôn nỗ lực xem nhẹ điểm khó chịu trong lòng, cũng thực sự yên tâm không ít : "Em đến đây đón bọn nó?"
Đón bọn nó đi cũng không thèm nói một tiếng......
Điểm này, hắn cũng có chút bất mãn đối với cô.
Lâm Y Y đàn chỉ trích hắn làm cha mà không tận trách, tức giận trong người còn chưa tiêu hết, hắn còn mặt mũi hỏi lại cô?
"Ba sau bọn nó đón !"
"Bang kỉ" một tiếng, cắt đứt cuộc điện thoại.