Editor: Diệp Minh Châu
Trên sân khấu, thỉnh thoảng người dẫn chương trình hô tên ai đó thì trên màn hình lớn sẽ tương ứng hiện lên biểu hiện xuất sắc của người đó trong phim.
Thời điểm gọi đến tên A Lạc, bộ phim xuất hiện rõ ràng chính là tác phẩm 'Bạo Quân Yêu Phi' mà cô hợp tác với Chu Gia Dần, yêu phi nhảy múa khuynh quốc khuynh thành trên đài cao, khuynh đảo trái tim của toàn bộ người trong thiên hạ.
A Lạc không chú ý nghe người dẫn chương trình rốt cuộc nói cái gì, nơi này là không gian rộng mở, lời nói của MC từ trong micro truyền ra, vang vọng thật lâu ở trong đại sảnh, thật sự là rất đinh tai nhức óc. Đến khi cô nghe thấy câu nói "Chúng ta hãy chúc mừng Tân Lạc, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất", mới giống như người nhận giải thưởng trước đó, đứng dậy rồi tiến lên trên sân khấu.
Sân khấu là màu đen, ánh đèn trên đỉnh đầu sáng ngời lấp lánh, cô gái mặc váy dài màu xám bạc từ từ đi tới, làn váy rộng, vương miện trên đỉnh đầu phản xạ ánh sáng chói mắt, toàn thân giống như đang lấp lánh, phảng phất như thần nữ đạp lên dải ngân hà mà đi tới.
Vào giờ này khắc này, không chỉ ánh mắt của mọi người trong hội trường dừng trên người cô, vô số camera cũng không chút keo kiệt nhắm vào cô, toàn bộ cư dân mạng trong phát sóng trực tiếp đều lâm vào hình ảnh mỹ mạo không gì sánh kịp này, tất cả im lặng vài giây, mới có comment bay qua.
【A a a a, đẹp quá, đẹp quá, ta chết mất a】
【Tân Lạc là tiên nữ hạ phàm hả, chắc chắn là vậy, chứ người thường sao có thể đẹp hoàn mỹ như này được, ta khóc a】
【Ảnh chụp màn hình, ảnh chụp màn hình, anh trai quay phim này làm việc rất chuyên nghiệp ha, mỗi một cảnh quay đều siêu đẹp, hoàn toàn không cần chỉnh sửa là có thể làm hình nền rồi】
A Lạc đi lên sân khấu, đứng trước mặt người dẫn chương trình nhưng người trao giải thưởng cho cô lại không thấy xuất hiện.
Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, một MC trêu chọc: "Có phải rất kỳ quái đúng không, tại sao lại không có người đến trao giải nhỉ?"
A Lạc cầm micro, cũng cười khẽ, nói: "Tôi đoán, chắc là muốn tạo cho tôi một kinh hỉ?"
Một MC khác cười nói: "Tân Lạc quả nhiên rất thông minh a, đúng vậy, chính xác là có một kinh hỉ, không biết bạn có thể đoán ra được hay không?"
Thật ra trong lòng A Lạc có một chút dự cảm, nhưng lại không thể khẳng định. Bình thường người đến trao loại giải thưởng điện ảnh và truyền hình này đều là tiền bối có danh tiếng trong giới giải trí, người cô nghĩ đến chắc là không có tư cách này.
Nghĩ như vậy, A Lạc lắc đầu nói: "Cái này thì tôi đoán không ra rồi."
Người dẫn chương trình cười tủm tỉm nói: "Đã như vậy, chúng ta cũng không câu giờ nữa, cho mời kinh hỉ lên sân khấu."
Bên trái sân khấu, một bóng người cao gầy đi ra, người nọ mặc âu phục màu xám bạc cùng màu với A Lạc, thân cao chân dài, vai rộng eo nhỏ, tuy rằng thân hình có hơi đơn bạc, nhưng lại không che giấu được phong thái thiếu niên của hắn.
Trước trán thiếu niên tản mát một vài sợi tóc, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo lập thể. Bởi vì đôi mắt độc đáo kia chỉ cần nhìn người đối diện liền giống như mắt tiểu nãi cẩu đang làm nũng, cả người thoạt nhìn tuấn tú đáng yêu, trên người lại mang theo hơi thở ấm áp như ánh mặt trời cùng với sức sống mãnh liệt mà chỉ tuổi trẻ mới có.
Hiếm khi thấy anh tạo hình như vậy, ăn mặc cũng khá trang trọng, trên tay cầm một chiếc cúp trong suốt.
Trước kia anh ăn mặc giản dị vừa ngọt vừa sữa, nhưng khi mặc âu phục cũng theo đó nhuốm lên một thân tao nhã quý khí, trong lúc hoảng hốt khiến người ta cảm giác như thấy được tiểu vương tử thuần khiết từ trong phim ảnh bước ra.
Tầm mắt vừa chạm tới hắn, A Lạc liền kìm lòng không được cong khóe môi.
Trên livestream trực tiếp, một đám cư dân mạng cũng nổ tung.
【Ôi má ơi, là Thẩm Hi! 】
【Thẩm Hi tới thật rồi! Cậu ấy trông giống như một tiểu vương tử vậy! Công chúa và hoàng tử, mẹ của con ơi, lãng mạn quá! 】
【Tân Lạc vừa nhìn thấy Thẩm Hi, hai mắt liền sáng lên! Các người nhìn ánh mắt kia của cô ấy, chắc chắn là phải thích hắn nhiều lắm! 】
【Bọn họ vậy mà lại còn mặc trang phục tình nhân, đây là đang tú ân ái chết lũ cẩu độc thân này sao, quá tàn nhẫn, quá độc ác mà】
Thiếu niên càng đến gần, trong lúc này, ánh mắt của hắn vẫn rơi vào trên người A Lạc.
Cách một khoảng, A Lạc cũng nhìn lại hắn, hai người đối mắt nhìn nhau.
Một người váy dài bồng bềnh, một người âu phục thẳng tắp. Một người đầu đội vương miện trang phục lộng lẫy, một người tuấn tú tao nhã tựa như vương tử.
Cảnh tượng này đẹp như vậy, giống như trong phim tình yêu thế kỷ, hoàng tử và công chúa gặp nhau, cũng giống hình ảnh cô dâu và chú rể trong đám cưới dần dần đến gần nhau.
Mặc dù hai người không nói một câu nào, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm giác được bầu không khí thân mật mà người ngoài không thể chen vào giữa hai người họ.
Theo lời của cư dân mạng chính là, trên người bọn họ dường như đang bốc lên bong bóng màu hồng.
【Cầu xin đừng tú ân ái nữa, tú đến nỗi cẩu cũng muốn chết rồi nè! 】
Có điều thực tế, bọn họ cũng không làm gì, dù sao đây cũng là nơi công cộng.
Thẩm Hi đi tới trước người A Lạc thì đứng lại, trao cúp cho cô, sau đó người dẫn chương trình lại nói thêm vài câu, A Lạc theo công thức hóa phát biểu cảm nhận khi đoạt được giải thưởng này, rồi nhận lấy cúp.
Người dẫn chương trình cũng có ý bảo Thẩm Hi nói hai câu, vốn tưởng rằng thiếu niên xúc động có lẽ sẽ nói chút chuyện, không ngờ Thẩm Hi lại không tiết lộ chuyện riêng tư, nói ra đều là những lời khách sáo.
Cuối cùng hai người ôm nhau một cái, Thẩm Hi tiến đến bên tai A Lạc, cúi đầu nói: "Tôi đã làm được rồi, hôm nay chị thoạt nhìn tỏa sáng lấp lánh nha."
Không ai nghe thấy rốt cuộc cậu ta nói cái gì, chỉ thấy thiếu niên mấp máy môi, Tân Lạc liền cong mặt lên, tất cả fan xem livestream đều không bình tĩnh, một đám bắt đầu điên cuồng suy đoán.
【Thao, rốt cuộc Thẩm Hi nói cái gì mà khiến nữ thần cười vui vẻ như vậy! Mẹ nó, tôi tò mò muốn chết! 】
【 vẫn là tiểu nãi cẩu lợi hại a, tự tay tặng cúp cho nữ thần, lại thêm một câu tỏ tình, một chiêu như vậy, nhất định sau này nữ thần sẽ không bao giờ quên được, tuyệt tuyệt】
【Thanh niên lớp trẻ bây giờ thật biết cách thể hiện, vừa nhìn đã biết nữ thần tỷ tỷ đã bị hắn nắm chặt mất rồi, trước đây tôi còn mong nữ thần chia tay với hắn để thừa dịp lúc vắng mà chen vào, bây giờ thì xem như xong rồi! 】
【Người trên lầu có bị ảo không vậy? Tôi tè vào, anh mau tỉnh rượu đi được không? 】
Trong phát sóng trực tiếp, khán giả nói chêm chọc nhau cười, A Lạc cũng cầm cúp xuống sân khấu, chuyện sau đó cơ bản không liên quan gì đến cô nữa, bởi vậy A Lạc chỉ ngồi một lát liền nhẹ nhàng rời khỏi ghế ngồi.
Tất nhiên, nguyên nhân thực sự là 'Người bạn nhỏ' đã gửi tin nhắn cho, nói cô đi đến hậu trường.
A Lạc nghĩ bản thân mình lặng lẽ rời đi, nhưng thật ra cô đã sớm bị vô số người nhìn thấy, ngoại hình của cô quá xuất chúng, hai ngày nay lại bị bàn tán, đề tài rất nổi, mọi người trên livestream cũng đều đang nói về cô, cho nên có một máy quay phim thường xuyên chuyển cảnh sang bên cô.
Vì thế cũng vừa vặn chụp được cảnh cô khom lưng đứng dậy, lặng lẽ chuồn đi.
【Nữ thần đi rồi à? Không phải là đi tìm Thẩm Hi đấy chứ? 】
【Vừa nhìn là biết rồi, tôi vừa mới thấy cô ấy cúi đầu nhìn điện thoại di động, chắc là đang tán gẫu với nãi cẩu nào đó】
【Thật ra tôi là fan của Linh Thần, nhưng bây giờ tôi tuyên bố tôi đã thoát fan, bởi vì tôi thích lão bà của hắn a, thật xin lỗi Linh Thần, không thể trách tôi không đạo nghĩa, thật sự là lão bà anh quá tốt, vừa đẹp vừa ngọt lại hết lòng, lão bà như vậy thật khó tìm】
【? Tào tặc đương thời trên lầu chính là ngươi? 】
A Lạc không biết hành vi chuồn êm của mình đã sớm bị phơi bày, được nhân viên công tác đưa đến hậu trường, vừa bước vào cánh cửa kia, liền thấy thiếu niên cao gầy đang đứng dựa vào tường, một đôi chân dài đặc biệt khiến người ta chú ý.
Vừa nhìn thấy cô, hai mắt Thẩm Hi lập tức trở nên sáng lấp lánh, sải bước đi tới.
Trên hành lang thỉnh thoảng có người đi ngang qua, thiếu niên nắm tay A Lạc, dẫn cô đi tới một gian phòng, đẩy cửa đi vào.
Đây hẳn là phòng nghỉ, trong phòng có một cái ghế sofa rộng rãi, nhưng lại không có ai.
A Lạc đang định mở miệng hỏi hôm nay người trao giải cho cô sao lại là hắn, chỉ thấy thiếu niên 'rắc rắc' một tiếng khóa cửa, xoay người đi về phía cô.
"Hửm?"
Thiếu niên cởi bỏ một nút cài trên cùng của âu phục, bỗng nhiên cúi người xuống.
A Lạc chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, thân thể lơ lửng trên không, cô bị hai tay hắn chặn ngang ôm lên, vững vàng đặt cô lên sô pha ngồi.
Lúc này, tầm mắt hai người liền đồng loạt đối diện nhau.
"Nhớ chị, tối hôm qua thấy em mặc bộ trang phục này đã nhớ rồi."
Đôi mắt thiếu niên sáng ngời như sao, chăm chú nhìn cô thật sâu, hơi thở nóng rực đập vào mặt, "Có thể hôn không?"
Một tay anh vịn sau lưng cô, lòng bàn tay kề sát vào cô, rõ ràng cách một lớp quần áo, A Lạc lại có loại ảo giác bị nắm giữ trong lòng bàn tay mà chẳng hề có chút trở ngại nào.
Không biết vì sao, mặt A Lạc cũng nóng theo, sau lưng bất tri bất giác ra một tầng mồ hôi.
Chia xa nhiều ngày như vậy, không chỉ anh nhớ cô, cô cũng đồng dạng khát vọng hắn.
Giọng nói của cô nhè nhẹ như muỗi kêu "Ừ" một tiếng, ngoài dự liệu chính là, lần này thiếu niên lại không hùng hổ như trước kia.
Anh đến gần cô, rất gần, gần đến mức môi hai người không hề có khoảng cách mà đụng vào nhau, chóp mũi kề sát.
Cô có thể ngửi thấy mùi ánh nắng mặt trời trên anh, nhìn thấy một lông mi dày dài của hắn.
Anh nhẹ nhàng chạm vào cô, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm, ngửi ngửi rồi liếm láp, hoặc giống như đang chạm vào vành tai, sợi tóc mai của cô.
Dưới bước tiến từng bước của thiếu niên, A Lạc hoảng hốt cảm thấy ánh mặt trời mỏng manh cực nóng từ trên trời rơi xuống, vây quanh cô, từ đầu đến chân, mỗi một sợi tóc, mỗi một tấc da, đều ở trong dây dưa thân mật lẫn nhau mà nhiễm lên mùi vị của hắn.
Khi tất cả dừng lại, vẻ mặt A Lạc một mảnh hoảng hốt.
Thiếu niên ôm chặt lấy cô, hai tay cô ôm cổ hắn, nếu không phải được hắn đỡ thắt lưng thì suýt chút nữa cô đã trực tiếp hóa thành nước mà nhũn xuống.
Chỉ là một nụ hôn đơn giản mà thôi, vậy mà cô lại biến thành bộ dáng này.
Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của thiếu niên, hắn thì thầm trêu tức nói: "Chị à, bây giờ tôi không phải là 'Người bạn nhỏ' nữa hửm?"
A Lạc sửng sốt một chút, lập tức cảm giác được cái gì đó, trong nháy mắt xấu nổ đỏ mặt từ đầu đến cổ.
Cô không biết làm thế nào để trả lời hắn, da mặt lại mỏng, đơn giản trực tiếp chuyển chủ đề, hỏi: "Sao hôm nay cậu lại đến đây?"
Biết cô ấy xấu hổ, Thẩm Hi nói: "Nhà tôi có tài trợ cho giải thưởng này."
Lúc này A Lạc mới hiểu được vì sao hắn có thể đại diện trao giải cho cô, thời điểm trạng thái của cô hòa hoãn một chút, A Lạc đưa tay đẩy thiếu niên một cái, ý bảo hắn buông cô ra.
Thiếu niên vẫn ôm chặt lấy cô như trước, giọng nói khàn khàn xen lẫn vẻ khó nhịn: "Chị chờ một chút, để cho tôi ôm một lúc nữa đi."
A Lạc lập tức liền mềm lòng, mặc cho hắn ôm một hồi lâu, thẳng đến khi hai người đều đổ mồ hôi, thiếu niên mới lưu luyến không rời buông tay ra, thở dài một hơi nói: "Còn sáu tháng lẻ ba ngày nữa."
"Cái gì?"
Thiếu niên mặt mày cong cong, răng nanh nhỏ lộ ra, thần bí cười: "Đây là bí mật, không thể nói."
Lúc đó A Lạc cũng không để lời này ở trong lòng, mãi cho đến sau này cô mới biết được, bí mật này rốt cuộc là cái gì.
Sáu tháng lẻ ba ngày sau, mới sáng sớm thiếu niên đã lôi kéo cô đi tới một chỗ, bỏ ra 9 tệ 9, nhận lại hai cuốn sổ đỏ mới tinh. Đó là ngày đầu tiên mà hắn chính thức bước vào độ tuổi kết hôn, vừa tròn hai mươi tuổi, hắn không thể chờ đợi được nữa, cùng cô bước vào phần mộ hôn nhân.
Những năm tháng sau đó, chưa bao giờ muốn rời đi.