Cố Tu Yến đột nhiên trợn to mắt, không thể tin được: "Văn Nhân Cẩn!"
Lại nhìn cả người Văn Nhân Cẩn đầy vết máu, tóc đen tán loạn, liền biết là Văn Nhân Cẩn mạnh mẽ vọt tới, vội vàng phân phó người hầu tùy tùng hai bên: "Mau đi lên ngăn hắn lại cho ta!"
Đáng tiếc lời này nói ra đã quá muộn, thoắt cái, công tử bạch y kia liền lướt xuống ngựa, nghiêng tai lắng nghe thanh âm hỗn loạn chung quanh, giống như gió đi tới trước mặt Cố Tu Yến, trường kiếm sáng như tuyết chỉ thẳng về phía hắn.
Không ai thấy rõ hắn di chuyển như thế nào, chỉ trong chớp mắt, đã thấy trường kiếm của Văn Nhân Cẩn đặt trước trán Thái tử, khuôn mặt trắng nõn thanh tuấn một mảnh nghiêm sát.
Lúc này nhóm hậu vệ xung quanh mới phản ứng lại, cuống quít giơ vũ khí lên, thật cẩn thận vây quanh hai người.
"Nói, A Lạc ở đâu?" Ngữ khí Văn Nhân Cẩn băng lãnh.
Cố Tu Yến không dám lên tiếng, hắn biết nhĩ lực Văn Nhân Cẩn nhạy bén, dè dặt nín thở chuyển động thân thể về phía sau.
Không ngờ bước chân hắn vừa lui, trường kiếm của Văn Nhân Cẩn liền đâm một cái, bất ngờ đâm xuyên qua bàn chân hắn đang di chuyển, thân kiếm cùng với chân hắn đâm trên mặt đất, lảo đảo loạng choà loạng choạng.
"A——" dưới cơn đau đớn, Cố Tu Yến ôm chân ngã xuống đất.
Hắn ở trong quân hai năm, cũng chỉ luyện được một thân thể cường tráng, về phần võ nghệ chân chính, không có người tới dạy, chứ đừng nói đến việc để cho hắn ra chiến trường.
So sánh với hôm nay, Cố Tu Yến không hề có lực phản kháng, lại hét thảm trước mặt vô số người.
Văn Nhân Cẩn cúi người theo tiếng thét, nắm lấy vạt áo hắn, lạnh lùng quát hỏi: "Mau nói đi! A Lạc của ta ở đâu!? Ngươi giấu nàng ấy ở đâu rồi!"
Cố Tu Yến cắn răng không trả lời, hô to với thị vệ: "Các ngươi mau bắt lấy hắn!"
Kiếm của Văn Nhân Cẩn đã rời tay, đây là cơ hội tốt nhất. Thị vệ liếc nhau một cái, đồng loạt nhào tới. Văn Nhân Cẩn bỏ lại Cố Tu Yến, cúi đầu đứng tại chỗ, cảm thụ được kình phong bốn phương tám hướng mà đến, vung mấy chưởng ra đem toàn bộ người đánh bay ra ngoài.
Mắt thấy công tử thân mang huyết y kia từng bước tới gần, đáy mắt lộ ra tơ máu màu đỏ, tựa như một tôn sát thần không ai có thể ngăn cản, Cố Tu Yến sợ hãi hô to: "Văn Nhân Cẩn, ngươi dừng tay! Nếu ngươi giết ta, Tô Lạc Yên cũng sẽ phải chết!"
Dứt lời, Văn Nhân Cẩn chợt dừng lại.
Diệp Minh Châu: Vì để hạn chế bị reup truyện nên mình sẽ đăng truyện trên một trang web khác, đó là diễn đàn dembuon, các bạn độc giả yêu thích truyện có thể đăng kí tài khoản trên diễn đàn để đọc truyện và ủng hộ mình nhé.
link truyện đây nha các bạn: https://dembuon.vn/threads/edit-xuyen-nhanh-ta-that-thich-nam-phu-kia-tue-tran.101658/
Tuy làm vậy có hơi bất tiện nhưng mong mọi người hiểu cho mình nha!
Mình chỉ không đăng hai chương cuối của thế giới 1 ở wattpad thôi, thế giới 2 mình vẫn tiếp tục đăng ở đây.
Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!