Edit: Richal
Beta: Richal
-------------------
"Nga."
Quý Ly thất vọng, cũng không có cảm động, theo bản năng nhìn Phó Bạc Thành đang mặc bộ tây trang xa hoa.
"Anh, cho em mượn áo sơ mi của anh được không?"
"Nếu em muốn, anh sẽ cho người làm một cái."
"Không cần, em chỉ muốn cái của anh, em muốn... ừm, cái kiểu thành thục ấy."
Quý Ly cố ý nói, sau đó chớp chớp mắt, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn cơm.
"Lăng Thành, ngày mai anh mời bác sĩ tâm lý về nhà, anh cảm thấy trong khoảng thời gian này em nên điều dưỡng cho tốt, bác sĩ tâm lý có thể giúp em..."
"Đừng nhúc nhích!"
Quý Ly đột nhiên đứng lên, đứng cách Phó Bạc Thành mười centimet, sau đó cúi người xuống, tới gần lỗ tai Phó Bạc Thành.
"Anh, đừng động."
Hơi thở nóng bỏng rót vàotrong tai Phó Bạc Thành, Quý Ly có thể cảm thấy hơi thở của anh hơi run lên.
"Vai anh có dính giấy nè."
Quý Ly thổi hơi nóng, một mặt đem manh giấy nhỏ thổi bay, mặt khác thổi lên cổ Phó Bạc Thành.
"Xong rồi."
Quý Ly thức thời rời đi, sau đó quy củ ngồi xuống ghế.
Phó Bạc Thành buông đũa đứng dậy. Thân hình anh cao lớn làm Quý Ly phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Lăng Thành, em ăn tiếp đi, anh có việc phải đi gấp."
"Ừm."
Quý Ly ngoan ngoãn gật đầu, Phó Bạc Thành nhìn như không có một chút dao động, xoay người rời đi đi đến thư phòng.
Lúc này Quý Ly cúi đầu xấu xa mà cong môi cười, Phó Bạc Thành, anh không trốn thoát khỏi bàn tay em đâu!
Thứ bảy được nghỉ học, Phó Bạc Thành đã sớm lên công ty, để lại Quý Ly như tên điên ở trong nhà nhảy nhót.
Bác sĩ tâm lý đã đến, Quý Ly sửng sốt, sau đó cười cười đi qua đi bắt tay.
Không nghĩ tới Phó Bạc Thành không có quên việc này.
" Buổi sáng tốt lành, nga, anh lớn lên thật xinh đẹp."
Bác sĩ tâm lý vừa nghe, có chút kinh ngạc, thẹn thùng gật đầu coi như cảm ơn.
"Ngồi đi, Phó Bạc Thành anh ấy đã vất vả còn muốn quan tâm đến tôi. Anh tôi rất đẹp trai đẹp trai đúng không?"
Quý Ly tất nhiên sao có thể bình thường mà nói chuyện với bác sĩ, đột ngột hỏi vặn.
Bác sĩ tâm lý không kịp suy nghĩ, theo bản năng trả lời."A! Ừm, Phó tổng là một nam nhân rất có mị lực."
"Vậy anh có thích anh ấy không?"Quý Ly tiếp tục chủ động truy hỏi.
"Xin lỗi, Phó tiên sinh, tôi tưởng hôm nay tôi tới đây để giải quyết vấn đề của cậu."
Quý Ly vừa nghe, xem ra bác sĩ tâm lý này rất lợi hại.
"Chuyện là anh trai bận quá, không rảnh chú ý đến tôi. Gần đây tôi có làm quen với một người. Ừm... anh ấy rất hiểu và quan tâm tôi, tôi cũng rất quý trọng anh ấy."
Quý Ly cố ý nói ra, bác sĩ tâm lý im lặng, ngay sau đó dò hỏi.
"So với Phó tổng và nam nhân cậu vừa nói thì cậu thích ai hơn?"
Quý Ly lập tức cảnh giác."Có thể không nói cho anh tôi được không?"
"Xin lỗi, chỉ sợ không được, Phó tổng thực quan tâm, không cần cần sợ, tôi sẽ thay anh trai cậu giúp cậu giải quyết vấn đề này."
"Nhưng tôi sợ anh trai sẽ gây phiền toái cho anh ấy."Quý Ly lo lắng, bàn tay nắm chặt lại.
"Phó tiên sinh, đột ngột hỏi một câu, người trong miệng cậu là nam nhân hay nữ nhân*?"
* Vì vừa nãy Quý Ly nói là 'anh ấy' mà cách gọi anh ấy hoặc cô ấy ở Trung Quốc giống nhau, đều là 他/ Tā nên bác sĩ tâm lý mới hỏi như vậy.
Bác sĩ tâm lý dò hỏi, Quý Ly khuôn mặt không lộ dấu vết. Đột nhiên, điện thoại Quý Ly vang lên.
"Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát."
Quý Ly xoay người rời đi, đến vườn hoa sau nhà nghe điện thoại.
Bác sĩ tâm lý nhìn bóng dáng dần đi xa, lấy điện thoại ở trong túi ra nghe.
"Phó tổng, ngài nghe rồi chứ?"
"Được, tôi đã biết."
Bác sĩ tâm lý tắt điện thoại, hơn mười giây sau, Quý Ly từ vườn hoa trở về.
Bác sĩ tâm lý đứng dậy, "Phó tiên sinh, hiện tại tôi có việc gấp cần xử lý, thực xin lỗi, tôi đi trước vậy."
Quý Ly vừa nghe vừa gật đầu."Không sao, tôi kêu quản gia tới tiễn anh."
"Cảm ơn, không cần đâu."
Bác sĩ tâm lý rời đi, Quý Ly có thâm ý khác nhẹ nhàng cười cười. Chuyện ngày càng thú vị.