Edit: An Ju
Tính tình Chu Chi Minh vốn đã bị đè nén, ương bướng, tâm lý méo mó, lòng dạ hẹp hòi, bị so sánh như vậy, trong lòng khó tránh khỏi nảy sinh ra tâm đố kỵ, không cam tâm đối với Lâu Thăng.
Hắn có thể nói là từ nhỏ đã nhìn Lâu Thăng không vừa mắt rồi.
Mà cảm xúc này càng trở nên mãnh liệt hơn hẳn khi hắn phát hiện ra Phương Vũ mình luôn thích thầm nhưng phải đau khổ đè nén dưới đáy lòng lại thích Lâu Thăng…
Sự đố kỵ khiến cho cả người hắn đều trở nên méo mó, từ đó càng đi càng sai, dến cuối trở thành một trò cười, dẫn đến một kết cục như thế.
Đến khi hắn chết rồi, ngay cả một người thật tâm buồn bã vì hắn cũng không có, tất cả mọi người bao gồm cả ba mẹ ruột, nhắc đến hắn cũng chỉ có một câu than thở.
“Xem ra, người kí chủ xuyên vào lần này thực sự là một kẻ chịu trận phản diện chó chê mèo ghét. Cậu tính phá vỡ bố cục này thế nào?” Thấy Hạ Tử Minh không lên tiếng, hệ thống lập tức lên tiếng trong đầu hắn.
Không ngờ, Hạ Tử Minh nhíu mày, lại không đồng ý với suy nghĩ của hắn: “Cái gì gọi là làm một kẻ chịu trận phản diện chân chính?”
Hệ thống sững sờ tại chỗ.
“Mỗi người đều là một cá thể độc lập, không có ai sinh ra để làm nền cho người khác, nguyên chủ Chu Chi Minh chỉ sợ và ghét nhất nghe được người khác đánh đồng hắn với Lâu Thăng, nói hắn là kẻ chịu trận phản diện tồn tại để làm nền cho Lâu Thăng.” Xuyên qua nhiều thế giới như thế, Hạ Tử Minh không thể không thừa nhận bản thân thay đổi rất nhiều, bắt đầu thấu hiểu nhiều loại người, nhiều loại cuộc sống, mà không còn giống trước đây, luôn khinh thường và xem nhẹ đối với những người và việc mình không hiểu.
Hệ thống thân là AI không hiểu lắm ý của Hạ Tử Minh, chỉ đánh giá một cách máy móc: “Nhưng Chu Chi Minh không phải người tốt.”
“Hắn đích thực không phải loại người tốt đẹp gì, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, bởi vì đó kỵ mà khiến bản thân trở nên méo mó, đã chiếm sự phú quý của Lâu Thăng lại không muốn trả lại. Nhưng đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại không phải hắn, mà là người mẹ ruột vì tư lợi mà làm ra loại chuyện tráo con này… Mới ban đầu lúc bị hoán đổi cuộc sống, hắn thân là một đứa trẻ sơ sinh, không có quyền lựa chọn.” Hạ Tử Minh lý trí phân tích: “Nếu không bị đổi, hắn có thể tư chất không thể nào bằng được Lâu Thăng, năng lực cá nhân cũng chỉ tầm trung, lớn lên trong một gia đình phổ thông, bình thường, trở thành một người bình thường, không hề nổi bật, bôn ba vất cả vì cuộc sống, nhưng hắn sẽ có người nhà quan tâm, trân trọng hắn và cùng với cô em gái lớn lên bên nhau, sống những ngày tháng bình thường mà hạnh phúc.”
Hắn vô cùng thông cảm cho nhân vật phản diện ngu ngốc này: “Là mẹ ruột hắn vì ham muốn cá nhân, đảo loạn cuộc sống của hai đứa trẻ. Nhưng cuối cùng người gánh chịu hậu quả lại chỉ có Hạ Tử Minh, mà mẹ Lâu thân là người tạo nên mọi nhân quả lại vì đã dùng tình yêu và sự hổ thẹn nuôi lớn Lâu Thăng mà đạt được kết cục hạnh phúc, an nhàn, vừa có trai vừa có gái.”
“Tuyệt nhiên quên đi đứa con trai bị mình tráo đổi, hủy hoại, như thế này là không công bằng với Chu Chi Minh.” Hạ Tử Minh hoàn toàn có thể hiểu cảm giác không cam tâm và xót xa của Chu Chi Minh.
Hệ thống không đáp lại nữa, rơi vào những suy nghĩ sâu xa thuộc về AI, chỉ cảm thấy tình cảm của con người thực sự quá phức tạp.
Hạ Tử Minh nhìn gương mặt non nớt, mơ hồ và bướng bỉnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh cũng lâm vào trầm tư.
“Thiếu gia, lão gia mời người đến phòng làm việc một chuyến.” Vào lúc này, bảo mẫu gõ cửa phòng Hạ Tử Minh.
Thời điểm Hạ Tử Minh trọng sinh hiện giờ là trước khi Chu Chi Minh biết được thân thế của mình, bởi vì sự khen ngợi của ba Chu và sự thầm mến của Phương Vũ đối với Lâu Thăng mà hắn nảy sinh đố kỵ với Lâu Thăng, không ngừng gây chuyện lớn chuyện bé, gọi người đi dạy bảo Lâu Thăng.
Vào thời điểm này, sau khi Phương Vũ tìm đến Hạ Tử Minh vì Chu Chi Minh gây khó khăn cho Lâu Thăng, ba Chu liền vì Lâu Thăng mà gọi Chu Chi Minh đến phòng làm việc dạy cho một bài.
Hạ Tử Minh thu hồi tâm tình trên mặt, sau khi thay bộ quần áo, liền lên tầng trên gõ cửa phòng ba Chu.
“Vào đi.” Ba Chu là một người đàn ông cực kỳ lạnh lùng và thâm trầm, vui giận không lộ ngoài mặt, như thể chẳng có cái gì có thể được ông đặt trong lòng, duy nhất một người có thể tác động tới tâm trạng của ông, chính là người vợ đã khuất của ông, mẹ ruột của Lâu Thăng.
Hạ Tử Minh cẩn thận, quy củ đẩy cửa ra, dựa theo ký ức và thói quen của nguyên chủ liền vô cùng e dè gọi một tiếng: “Ba.”
Giống như rất sợ hài, nguyên chủ cực kỳ sợ ba mình.
Dù cho đã sống cùng một mái nhà hơn 20 năm, ba Chu cực kỳ ít khi chạm mặt hắn, hắn cũng vô hình chung cảm thấy hoảng sợ cái uy trên người đàn ông này.
Ba Chu là người đàn ông có cái nhìn vô cùng lạnh nhạt về con cái và huyết thống, người duy nhất ông quan tâm chính là mẹ ruột của nhân vật chính Lâu Thăng, bà Chu cùng lớn lên với hắn, tình cảm rất sâu nặng, bởi vì tim bà Chu có vấn đề, sức khỏe luôn không tốt, rất yếu ớt, hắn vốn đã tính xong xuôi, cả đời không cần con, tương lai chọn con của họ hàng trong gia tộc rồi bồi dưỡng thành người thừa kế.
Bà Chu năm đó mang thai, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn bà Chu phá thai, nhưng bà Chu lại kiên quyết không chịu, muốn sinh con ra.
Trước khi bà Chu mang thai, hắn gần như có một loại ảo giác sự xuất hiện của đứa trẻ này sẽ cướp đi vợ mình, chẳng hề thích đứa trẻ bất ngờ có được này.
Sau khi Lâu Thăng và Chu Chi Minh sinh ra, bà Chu vì khó sinh, rong huyết và qua đời, ba Chu càng thêm không thích đứa con này, mặc dù biết cái chết của bà Chu là do thế lực đối địch của mình gây ra, nhưng hắn lại vẫn không khỏi giận cá chém thớt sang đứa con, cho rằng nếu không mang thai, người vợ mình yêu thương sẽ không có chuyện gì, trở nên không thân thiết được với Chu Chi Minh, trong lòng luôn mang sự oán trách.
Trong mắt hắn, bao nhiêu đứa con cũng không thể đổi lại vợ của mình.
Hơn nữa, trên người đứa con không có gì nổi bật này, ba Chu không nhìn thấy được chút hình bóng nào của mình với vợ mình năm đó, đối với đứa con ngu dại mà vợ đã dùng cả tính mạng đổi lấy lại càng thêm căm ghét.
Ba Chu chẳng thèm để ý đến Hạ Tử Minh đang run bần bật, trực tiếp ném tập tài liệu Hạ Tử Minh âm thầm chèn ép, ức hiếp Lâu Thăng mà thủ hạ của mình thu thập được đến trước mắt hắn, giọng điệu bình bình, không nổi giận vẫn có uy truy hỏi: “Mày làm à?”
“Dạ… Dạ…” Hạ Tử Minh bị khí thế của hắn áp chế, bất giác lùi về sau mấy bước.
Ba Chu nhìn dáng vẻ co ro của hắn, cảm giác bất mãn đối với hắn trong lòng tăng lên mấy phần, lạnh lùng nhìn hắn lại hỏi: “Nói đi, tại sao mày phải làm thế?”
“Con.. Con không ưa thằng đấy, nó chẳng qua chỉ là con vệ sĩ của người mà thôi. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chuyện gì cũng chèn ép con, chuyện gì cũng đối nghịch với con, con… con ghét nó…” Hạ Tử Minh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào lão gia họ Chu, ấp úng nói.
Chu Chi Minh không hiểu, hắn thực không hiểu… Rõ ràng hắn mới là thiếu gia nhà họ Chu, con của ba Chu…
Vì sao, vì sao ai cũng đều đứng về phía Lâu Thăng, đứng về phía con trai tài xế của nhà hắn, cảm thấy đối phương đều giỏi hơn hắn mọi mặt?
“Nó xuất sắc hơn mày, ưu tú hơn mày, đây chính là lý do mày ghim nó, hãm hại nó, tìm người sử dụng vũ lực với nó à? Chu Chi Mình, mày thực sự khiến tao quá thất vọng rồi.” Ba Chu chợt đặt chén trà trong tay mình xuống, dùng ánh mắt áp bách nhìn hắn.
Hạ Tử Minh co rúm lại: “Ba…”
“Nó xuất sắc hơn mày, mày nhìn nó không vừa mắt, không thích nó, cách xử lý chính xác nhất nên làm là nỗ lực hơn, khiến bản thân mày trở nên ưu tú hơn so với nó, áp đảo nó bằng thực lực mới đúng. Mà không phải âm thầm làm mấy chuyện mưu toan quỷ kế, hãm hại người khác, làm ra mấy loại hành vi tiểu nhân này…” Ba Chu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, dùng chỉ một giọng điệu phê phán nói: “Hơn nữa, cứ coi như hại người sau lưng, mày cũng chẳng làm tốt được, lại còn để người khác tra ra dấu vết, tra ra mày luôn, quả thực là vô cùng ngu xuẩn.”
Hạ Tử Minh cúi đầu, nhìn đầu ngón chân mình, đành phải sợ sệt đáp tiếng: “Xin, xin lỗi, ba, con sai rồi.”
“Lâu Thăng ba nó trung thành, tận tâm với tao cả một đời, bán mạng cả đời cho nhà họ Chu ta. Mày bây giờ lại đối xử với con trai ông ta như vậy, làm sao có thể không khiến người ta thất vọng đây?” Mắt ba Chu thâm trầm nhìn hắn: “Tao vốn thấy được năng lực của đứa nhóc đó xuất chúng, mày lại không nên thân, còn muốn để nó phụ tá mày trông chừng nhà họ Chu cho tốt, nhưng bây giờ mày lại biến quan hệ với nó thành thế này, bởi vì một ít chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi… Thực sự là ngu không ai bằng, nửa điểm cũng không giống con trai tao.”
Ba Chu nhìn hắn lại lắc đầu: “Chu Chi Minh, dáng vẻ bây giờ của mày, làm sao sau này tao có thể giao nhà họ Chu cho mày đây.”
“Xin, xin lỗi, ba, con… con…” Chu Chi Minh là người cực kỳ bình thường, chưa bao giờ hiểu được những lý lẽ của những kẻ bề trên, bị ba Chu dạy dỗ cũng chỉ biết nói xin lỗi.
Ba Chu nhìn thấy dáng vẻ ngu không ai bằng này của hắn, trực tiếp từ bỏ việc giao tiếp với hắn, khoát tay với hắn, nói: “Đừng nói xin lỗi với tao, bây giờ mày lập tức, tức khắc đi tìm Lâu Thăng, bây giờ Lâu Thăng mà xảy ra chuyện, đứa nhóc đó có cốt khí, không chịu nhận sự giúp đỡ của tao… Mày xin lỗi cũng được, cầu xin nó cũng được, bất luận thế nào cũng phải nối lại quan hệ với nó, đồng thời âm thầm giúp đỡ nhà họ Lâu, khiến nhà họ Lâu chấp nhận sự giúp đỡ của chúng ta, không được để những thủ hạ khác của tao biết được chuyện với nhà họ Lâu này, bởi vì chuyện này sẽ làm đông lạnh một trái tim tận hiến cho nhà họ Chu chúng ta.”
Ông đã không còn muốn nói chuyện với Chu Chi Minh nữa, chỉ muốn bắt hắn nghe lời, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
“Được, được, ba. Con biết rồi, con đi làm ngay.” Hạ Tử Minh dựa theo trí nhớ của Chu Chi Minh, sợ đến mất dạng, vội vàng đáp lời.
Ba Chu không nói gì nữa, chỉ phất phất tay với hắn, ra hiệu hắn đi ra.
Hạ Tử Minh rất nghe lời ba Chu, sau khi ra khỏi phòng làm việc của ba Chu, lập tức nghe lời đi tìm ba Chu.
Lâu Thăng đang làm thêm ở bên ngoài để kiếm sống cho nhà và để chưa bệnh cho ba Lâu, Hạ Tử Minh đến cửa chỗ hắn làm cứ đứng chờ như thế đến khi hắn tan làm, mới chặn hắn lại.
Quần áo của hắn đã giặt và cũ đến trắng rồi mà vẫn mặc, rõ ràng đã lộ ra vẻ rất bẩn, rất low.
Nhưng vẻ ngoài và khí chất của hắn di truyền từ bà Chu lại hơn người, da hắn rất trắng, vẻ ngoài tươi sáng, vai rộng eo thon, mông nhỏ, trời snh đã có khí chất trong trẻo, cho dù mặc loại quần áo này cũng sẽ không biến mất trong dòng người, vẫn giống một công tử thế gia.
“Lâu Thăng —–” Hạ Tử Minh lái xe đua mới nhất của mình, chặn trước mặt hắn, liền mở cửa sổ xe gọi hắn.
Chỉ nhìn Lâu Thăng thôi, so sánh với Chu Chi Minh, Hạ Tử Minh hiểu được Phương Vũ vì sao thích Lâu Thăng, không thích Chu Chi Minh.
Gien là một thú rất kỳ diệu, Lâu Thăng dù là được người nhà họ Lâu nuôi lớn, nhưng tính tình từ trong cốt cách lại giống ba Chu, không giống người nhà họ Lâu, giữa trán vẫn ẩn chứa thân ảnh của bà Chu năm đó.