Edit: An Ju
Chuyện Hạ Tử Minh và Vân Hoa kết làm đạo lữ với nhau giống như một tia sấm sét giáng xuống bình địa, lập tức truyền đi khắp toàn bộ Tu Chân Giới.
Ngay cả Nhiếp Nghiêu ở nhà gỗ nhỏ xa xôi cũng có nghe đến.
Nhiếp Nghiêu bây giờ đã là Bắc Minh Ma Tôn tân nhiệm, sau khi hắn hoàn toàn nhập ma, cướp được một nửa Ma Thần Lực, liền có vô số ma tu tự nguyện quy tụ về dưới trướng hắn, làm việc cho hắn.
Nhưng cho dù bây giờ đã là Ma Quân tôn kính, Nhiếp Nghiêu lại vẫn ở chỗ cũ, tại căn nhà gỗ nhỏ mà hắn từng ở cùng với Hạ Tử Minh lúc trước, chưa từng rời đi.
Hắn vẫn luôn đợi người kia trở về… Luôn tin tưởng người kia nhất định sẽ trở về.
“Kết làm đạo lữ? Cố Trường Minh và Vân Hoa?” Lúc Nhiếp Nghiêu biết được tin tức này từ thuộc hạ, quả thực giống như đã nghe thấy truyện cười gì đó, trong lòng lại thấy quái dị không tả được.
Tên thuộc hạ ma tu kia không hiểu gì hết: “Đúng vậy, Ma Tôn sao vậy?”
“Không có gì.” Nhiếp Nghiêu khoát tay áo, ép mình rời bỏ cảm giác quái dị này: “Những danh môn chính phái này, bề ngoài nhìn vào thì đúng là một đám đạo mạo trang nghiêm… Không ngờ bên trong lại kinh khủng như vậy, giữa sư – đồ lại tồn tại loại quan hệ bẩn thỉu như vậy.”
Đều là nam tử, lại còn là sư và đồ… Chuyện này mà lan truyền trong Tu Chân Giới thì đúng là không theo luân thường đạo lý, chấn động thế tục…
Hắn hồi tưởng lại tình cảnh ngày ấy lúc bản thân sắp lấy đi tính mệnh Cố Trường Minh, Vân Hoa tới cứu hắn, rất nhiều nghi hoặc lúc trước giờ xâu chuỗi lại thì thực ra cũng có thể hiểu được.
Nhiếp Nghiêu nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nở nụ cười: “Đại đệ tử Phù Diêu, Cố Trường Minh, ta còn tưởng hắn là một nhân vật tự cho mình là thanh cao, không ai bì nổi, không ngờ đằng sau lại là loại dâm loạn dùng thân thể đổi lấy linh dược, địa vị, quả thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.”
Hồi tưởng lại ấn tượng xấu xa mà Cố Trường Minh trước kia lưu lại cho mình, Nhiếp Nghiêu cảm thấy càng ghê tởm, khinh miệt hắn thêm vài phần.
“Ma Tôn, Vân Hoa Tiên Tôn chính là người dẫn đầu chính đạo, đại điển kết lữ của hắn, chúng ta có cần làm gì không?” Tên thuộc hạ kia hỏi ý Nhiếp Nghiêu là có cần gây chuyện ở đại điển kết lữ của Vân Hoa và Cố Trường Minh hay không.
Nhiếp Nghiêu nghe xong cũng cự tuyệt không chút nghĩ ngợi: “Người ta tình đầu ý hợp, xứng đôi vừa lứa, chúng ta một đám những yêu ma, quỷ quái đi tham gia náo nhiệt làm gì? Phá việc vui của người ta sẽ tổn thọ lắm đấy.”
Vân Hoa Tiên Tôn tiên phong đạo cốt, tễ nguyệt trăng phong, xứng đáng với danh xưng đệ nhất ở Tu Chân Giới, chỉ là đạo lữ kia của hắn lại là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo không hơn không kém. Một nhân vật như Vân Hoa Tiên Tôn lại kết đạo lữ với một tiểu nhân như vậy thực sự là đáng tiếc. Chỉ hi vọng rằng vị Tiên Tôn này mai sau có thể trị được vị đạo lữ này của hắn.”
Hắn chẳng hề muốn quấy phá việc vui của Cố Trường Minh với Vân Hoa chút nào, trái lại lại cực kỳ thích xem trò vui.
Thay vào đó, hắn muốn nhìn xem sau khi đại đệ tử Phù Diêu tự cho mình là siêu phàm gánh trên lưng danh dâm tà vụng trộm với sư phụ, rồi từ danh hiệu đại đệ tử Phù Diêu thành đạo lữ của Vân Hoa Tiên Tôn, thì còn mặt mũi nào phô trương mắt cao hơn đầu đây.
“Dạ, Ma Tôn.” Tên ma tu kia ngoan ngoãn đáp lời.
Tên ma tu kia đang muốn lui ra, Nhiếp Nghiêu lại đột nhiên gọi hắn lại: “Chờ một chút —-”
Tên ma tu ngoan ngoãn dừng bước lại.
“Mười dặm xung quanh đây gần đây có đạo tu nào quanh quẩn không?” Nhiếp Nghiêu hơi thấp thỏm nhìn hắn rồi hỏi vậy.
Hắn nhớ kỹ người đó từng nói qua nếu hắn nhập ma, thì sẽ không bao giờ gặp hắn nữa. Hắn bây giờ tuy đã nhập ma, nhưng luôn nghĩ rằng người đó sẽ mềm lòng, chỉ cần mình giải thích cho tốt, người đó sẽ đồng ý trở lại bên cạnh mình thôi…
Dù không muốn quay về, cũng sẽ muốn đến gần chỗ ở này của bọn họ nhìn qua một cái.
Tên ma tu kia cũng không biết Ma Tôn nhà mình đang đợi ai, chỉ lắc đầu: “Hồi bẩm Ma Tôn, không có.”
Ma khí tỏa ra từ trên người Nhiếp Nghiêu ngang tàng, chỗ này trước kia chỉ là một chốn núi rừng nhỏ bé giao giữa phàm trần và Tu Chân Giới, từ lâu đã bị ma khí bao phủ, trừ những tu sĩ tự xưng ‘trừ ma vệ đạo’ tới khiêu chiến Nhiếp Nghiêu, thì làm gì có tu sĩ nào lén lút, vụng trộm một thân một mình xuất hiện gần đây chứ.
Ánh sáng hi vọng trong mắt Nhiếp Nghiêu lập tức tắt dần: “Ta biết rồi.”
Nhưng hắn một lần lại một lần ôm lấy kỳ vọng, rồi lại một lần lại một lần nhận lấy thất vọng…
“Ma Tôn, toàn bộ những bức họa đệ tử ở Phù Diêu từ hơi có quyền lực, tiền đồ cho đến không có tiếng tăm gì mà lúc trước ngươi bắt chúng ta đi thu thập đều ở đây hết, Ma Tôn có muốn xem qua một lượt không?” Ma tu kia không hiểu chuyện gì, chỉ tận chức tận trách hỏi Nhiếp Nghiêu có muốn xem qua một lượt bức họa của các đệ tử Phù Diêu không.
Nhiếp Nghiêu lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Muốn, đương nhiên muốn. Lập tức mang toàn bộ những bức họa các ngươi thu thập được lên đây, bản toạ muốn xem hết từng bản một.”
Hắn không biết người nọ tên gì, cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo của hắn, chỉ mới sờ qua mặt của hắn và biết hắn là đệ tử Phù Diêu mà thôi…
Bây giờ, người đó không muốn gặp lại hắn, hắn cũng chỉ có thể tự mình đi tìm trong đau khổ.
Thế nhưng, đệ tử Phù Diêu có hàng vạn, hàng nghìn người, những người hơi có quyền lực, công danh đếm không xuể, hắn làm sao tìm được trong biển người mênh mông đây?
Nhiếp Nghiêu tinh tế xem từng bức từng bức họa của đệ tử Phù Diêu, nhưng sao cũng không thể tìm lại được cảm giác quen thuộc trong những khuôn mặt xa lạ này, tâm trạng chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, cũng có suy nghĩ trách người đó thực sự quá ác độc đối với hắn, đi rồi không về nữa, dù biết hắn đã nhập ma, không chịu gặp hắn nữa, hà cớ gì đến gặp nhau một lần cuối cũng không nhìn, cũng không giằng co ngay mặt với hắn, đã triệt để cắt đứt với hắn chứ?
Thế nhưng, không tìm thấy hắn thì có thể làm gì bây giờ?
Nhiếp Nghiêu nghĩ, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục tìm.
Tìm được người đó và ở bên hắn là động lực duy nhất giúp Nhiếp Nghiêu đã nhập ma sống mà không tùy ý làm bậy, đốt giết đánh cướp.
Sao hắn có thể buông tha được đây?
Nhiếp Nghiêu suy nghĩ đến đây, tinh thần dâng cao một vạn phần, tinh tế xem, lấy tay vuốt ve từng bức họa khuôn mặt mà hắn cảm thấy xa lạ của đệ tử Phù Diêu, như thể muốn qua việc sờ bức họa để tìm lại cảm giác khi sờ mặt người đó vậy.
Chỉ tiếc rằng, chung quy vẫn là một ngày ngày không thu hoạch được gì.
—————–
Đại điển kết lữ của Hạ Tử Minh và Vân Hoa do có chưởng môn Phù Diêu và các vị trưởng lão đích thân thu xếp, tất cả đều tiến hành dựa theo quy cách tối cao của Tu Chân Giới, Nạp Thải, Vấn Danh, Nạp Chinh, Nạp Cát, Thân Nghênh*… có thể nói là không thiếu một bước nào.
*Các quy trình tổ chức lễ cưới của người Hoa thời xưa. Chi tiết anh em có thể đọc chi tiết ở đây:
Những đệ tử khác ở Phù Diêu tuy rằng thấy có chút quái dị, nhưng vẫn chúc phúc cho hôn sự của đại sư huynh và Vân Hoa sư thúc.
Đến bước này rồi, dưới sự chứng kiến của tất cả đồng đạo Tu Chân Giới, dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người, Hạ Tử Minh thành lễ với Vân Hoa, cùng uống rượu giao bôi, trở thành đạo lữ.
Sau khi xuyên qua mấy thế giới, đây là lần đầu tiên Hạ Tử Minh thành hôn với người khác, nhưng tâm trạng của hắn lại chẳng hề lo lắng.
Nhưng với tâm trạng của Cố Trường Minh mà nói, cũng đã hoàn toàn buông bỏ người mình yêu, lựa chọn sư phụ của mình.
Sau khi thành hôn, mối quan hệ giữa Hạ Tử Minh và Vân Hoa thật ra đã thân thiết hơn nhiều, mặc dù đa số lần đều là Vân Hoa chủ động hơn, Hạ Tử Minh kết hợp theo chậm hơn nửa nhịp, nhưng cũng có thể nói là tương kính như tân*, cầm sắt hòa minh**.
*Tương kính như tân (相敬如宾): ý chỉ mối quan hệ vợ chồng tôn trọng nhau
**Cầm sắt hòa minh (琴瑟和鸣): ý chỉ mối quan hệ vợ chồng hòa hợp
Bọn họ tuy từng là sư đồ nhưng hiện tại thực sự đã là đạo lữ của đối phương.
“Sư phụ, đàn này của người, gần đây ta có xem sách cổ và phát hiện ra vật giống nó.” Khoảng thời gian sau cưới của Hạ Tử Minh hết sức an ổn và yên bình, lần đầu tiên từ sau khi đến thế giới này, hắn sờ vào vào đàn cổ vẫn được trưng bày cùng những vật bài trí khác trong phòng Vân Hoa, giả vờ hiếu kỳ, hỏi: “Chẳng hay nó có phải Long Khu Cầm được làm từ thân thể Thiên Ma năm đó như trong truyền thuyết không?”
Ngoài chợ có rất nhiều Long Khu Cầm giả, Hạ Tử Minh nhìn đàn trong phòng Vân Hoa không biết là thật hay giả.
Vân Hoa nhẹ nhàng xoa lên thân đàn theo tay của Hạ Tử Minh, khẽ nói: “Không sai, đây chính là Long Khu Cầm trong truyền thuyết. Thân đàn tạo ra từ da của Ma Long, dây đàn làm bằng gân trên thân Ma Long, có người nói chỉ cần gảy đàn này liền có thể hiệu triệu nghìn vạn yêu ma nghe lệnh.”
Hắn nhẹ nhàng xoa dây đàn nhưng không gảy ra tiếng.
“Ra là thế, nhưng rốt cuộc cũng chẳng biết đàn này có phải là thật hay không.” Hạ Tử Minh xoa thân đàn, nói như cảm thán.
Vân Hoa bình tĩnh nhìn Long Khu Cầm, ánh mắt sâu thẳm, hồi lâu mới trầm trầm mở miệng: “Không biết Trường Minh đã từng nghe nói qua về Thiên Ma và Long Khu Cầm này cùng với 10 loại đại pháp khí chưa?”
“Đương nhiên đã từng nghe nói qua, truyền thuyết Thiên Ma chúng ta toàn bộ Tu Chân Giới, có mấy ai chưa từng nghe nói?” Hạ Tử Minh khẽ than thở.
Vân Hoa ngước mắt nhìn hắn, bày ra một vẻ muốn nghe kể rõ thêm.
Quan hệ giữa Hạ Tử Minh với hắn bây giờ không giống như bình thường, cũng thẳng thắn: “Truyền thế kể rằng, hơn ngàn năm trước, Ma Long bị Thiên Thần giam tại vực Bắc Minh bị một tu sĩ lòng dạ xấu xa phá phong ấn thả ra, làm hại muôn dân. Ma Long tức là Thiên Ma, tu sĩ liên thủ với Thiên Ma ý muốn lật nghiêng thiên hạ, sau bị thiên phạt, các tu sĩ Tu Chân chính nghĩa và các đại môn phái vì muôn dân mà đối đầu, thuận theo thiên đạo tru diệt hai người, Ma Long trước khi chết không cam lòng, để lại một nguyền rủa ‘Hơn ngàn năm sau, chắc chắn sống lại, đoạt lại Ma Thân Lực, lật đổ thiên hạ!’”
“Tu sĩ trong thiên hạ nghe vậy đều sợ hãi, để tránh cho Thiên Ma xuất thế lần hai, làm hại muôn dân hơn ngàn năm sau, 10 đại môn phái với 10 chưởng môn đi đầu nghĩ ra một phương pháp phá giải. Đó chính là phân tách thân thể Thiên Ma đã chết, lấy từng bộ phận đúc thành pháp khí, đánh tan hồn phách, khiến cho hắn không thể luân hồi chuyển thế, làm hại muôn dân lần nữa.” Hắn dựa theo ký ức của Cố Trường Minh, nói ra truyền thuyết: “Trong đó, chưởng môn Phù Diêu của ta năm đó có tu vi cao nhất, hắn lấy một phần thân thể Thiên Ma rồi chế thành pháp khí, đó là Long Khu Cầm này… Nhưng cũng có truyền thuyết nói rằng trận pháp mà chưởng môn các đại môn phái năm đó nghĩ cách bày ra không thể thành hình, vẫn để cho hồn phách Thiên Ma chạy trốn mất, sau nghìn năm hắn sẽ giáng thế lần nữa, làm hại muôn dân…”
Hạ Tử Minh nói đến đây, nghĩ đến Nhiếp Nghiêu chính là người mang mệnh Thiên Ma chuyển thế trong truyền thuyết, mà hắn hiện tại đã nhập ma, sắc mặt không kiềm được mà trở nên buồn bã.