Edit: An Ju
Từ đó về sau, độ quan tâm của Tô Duyệt Hòa đối với Hạ Tử Minh tăng vọt lên hơn bao giờ hết, Tô Duyệt Hòa cũng bởi vậy mà nhìn thấy được những mặt khác của Phương Minh mà kiếp trước hắn chưa bao giờ phát hiện, là một Phương Minh tăng ca hàng ngày, ở lại tăng ca muộn nhất, một Phương Minh nghiêm khắc với bản thân mình còn hơn cả với nhân viên, một Phương Minh nhẫn nhịn chạm cốc, đảo cốc với những người khác nhau, uống say không biết gì trên bàn rượu, một Phương Minh mất mát, một Phương Minh thường xuyên quên ăn cơm, một Phương Minh thức đêm để tăng ca, luôn uống rất nhiều cà phê duy trì sự tỉnh táo, không quý trọng mình…
Những Phương Minh khác nhau, đủ loại hình dáng tập trung vào một chỗ, cũng từ từ đổi mới nhận thức của Tô Duyệt Hòa đối với Phương Minh.
Tích lũy từng ngày tháng, cảm giác chán ghét và căm hận đối với Phương Minh của Tô Duyệt Hòa sinh ra khi gặp phải cái kết bi thảm ở kiếp trước cũng từ từ biến mất, biến thành sự hiếu kỳ và ham muốn tìm hiểu không dời mắt.
Sức khỏe Phương Minh cũng không tốt, sau khi hắn lại say rượu một lần nữa, dạ dày của hắn có lẽ đã có vấn đề, tuy ngoài mặt vẫn nghiêm túc, đều đặn đi làm như bình thường, cũng chưa từng có ai phát hiện ra hắn không khỏe, nhưng Tô Duyệt Hòa vẫn luôn để mắt đến Phương Minh vượt xa người khác đã phát hiện ra mặt Phương Minh hơi tái, mày nhăn lại thật chặt, bàn tay trực chờ đến khi bớt bận thì lại đặt lên dạ dày…
Tô Duyệt Hòa nhìn dáng vẻ yếu ớt khác hẳn với dáng vẻ mạnh như rồng cuốn hổ vồ thường ngày, chẳng biết tại sao tim cũng nhói theo.
Sau khi do dự một lúc, Tô Duyệt Hòa thừa lúc được nghỉ trưa chạy tới hiệu thuốc mua cho Phương Minh một hộp thuốc dạ dày.
Lúc Tô Duyệt Hòa quay lại, Hạ Tử Minh đang gục xuống bàn ngủ, có thể là vì khó chịu nên ngay cả trong giấc ngủ, hắn cũng nhíu mày lại, kết hợp với sắc mặt tái nhợt khiến hắn tỏ ra cực kỳ làm cho người khác thương.
Tô Duyệt Hòa cẩn thận đến gần hắn.
Có thể là vì ngủ không sâu giấc, Hạ Tử Minh rất nhanh đã tỉnh lại, hắn mơ màng mở mắt ra, thấy Tô Duyệt Hòa, lập tức ngồi thẳng người, hỏi với giọng điệu xa cách: “Sao anh lại vào đây?”
Tô Duyệt Hòa không trả lời, xoay người pha một cốc nước ấm nửa nóng nửa lạnh cho Hạ tử Minh, đặt cốc nước và cả thuốc dạ dày trước mặt Hạ Tử minh: “…Tôi mua thuốc dạ dày cho phó tổng Phương, nếu phó tổng Phương đã tỉnh rồi, thì uống thuốc với nước ấm đi.”
Hạ Tử Minh nhìn hắn và thuốc trong tay hắn, đột nhiên sững sờ, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
“Phó tổng Phương nếu không yên tâm về tôi, không uống cũng không sao. Nhưng phó tổng Phương đợi một lát nữa nhớ kêu trợ lý đi mua cho cậu, hoặc xin nghỉ đến bệnh viện khám thử xem… Suy cho cùng, sức khỏe là của cậu, cứ kéo dài đến khi ngã bệnh thì cũng sẽ làm chậm trễ công việc thôi.” Tô Duyệt Hòa lấy lại tinh thần từ trong kích động, nghĩ đến quan hệ giữa mình và Phương Minh, nghĩ đến Phương Minh chưa chắc sẽ dám uống thuốc mình đưa, lập tức sửa miệng, đặt thuốc xuống nhanh chóng xoay người rời đi.
Lúc hắn đi tới cửa, định đóng lại cửa phòng làm việc của Phương Minh, Hạ tử Minh nhìn bóng lưng của hắn lại chậm rãi cất tiếng: “…Cảm ơn.”
Nhân phẩm của anh bạn crush này cũng không tệ như hắn nghĩ.
“…Không có gì.” Tô Duyệt Hòa có hơi xấu hổ, cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ cúi đầu lên tiếng, liền rời đi luôn.
Hạ Tử Minh mở hộp lấy thuốc dạ dày ra, hơi dừng lại, vẫn quyết định cầm thuốc và cốc nước ấm Tô Duyệt Hòa pha cho hắn nuốt thuốc xuống.
Lúc cơn đau dạ dày phát tác, người bị hành hạ sẽ là bản thân hắn…
Hắn tin Tô Duyệt Hòa sẽ không hại hắn.
“Ting! Đối tượng có thể công lược Tô Duyệt Hòa tăng +20 điểm độ hảo cảm, hiện nay độ hảo cảm của Tô Duyệt Hòa đối với kí chủ là -35 điểm.” Cùng lúc Hạ Tử Minh nuốt xuống thuốc dạ dày Tô Duyệt Hòa mua, tiếng thông báo máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.
Từ đó về sau, quan hệ giữa Hạ Tử Minh và Tô Duyệt Hòa ở trong phòng làm việc trở nên ảo diệu đến mắt thường cũng có thể nhìn ra được, bọn họ vẫn rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng mối quan hệ vi diệu không hề giống với tình bạn giả dối trước đây.
Anh bạn crush Tô Duyệt Hòa nằm trên giường 6 năm, làm người thực vật 6 năm nên sức khỏe cũng không ổn lắm, thời tiết sắp tới có thay đổi nên hắn lập tức bị dính chút cảm mạo và ho khan.
Hạ Tử Minh phát hiện điều này trước tiên, có qua có lại, hắn cũng chẳng nói gì thừa thãi, mà quyết định trực tiếp đi mua một hộp thuốc cảm đặt trên bàn làm việc của Tô Duyệt Hòa, cũng không để ý ánh mắt của người ngoài, đặt thuốc vừa mua xuống liền xoay người rời đi.
“…Cảm ơn.” Giọng nói trầm khàn của Tô Duyệt Hòa bởi vì bị cảm truyền đến từ phía sau.
“Ting! Đối tượng có thể công lược Tô Duyệt Hòa tăng 10 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện nay là -25 điểm, kí chủ hãy tiếp tục cố gắng!”
Bàn chuyện làm ăn trên bàn rượu đã chuyện thường ngày.
Dạ dày Hạ Tử Minh còn chưa tốt được bao nhiêu, lại phải đến một bàn tiệc rượu. Hạ Tử Minh thấy Tô Duyệt Hòa bị cảm, vốn không muốn hắn đi cùng mình, muốn hắn về nghỉ, nhưng Tô Duyệt Hòa lại kiên trì muốn đi cùng hắn.
Hạ Tử Minh thấy anh ta kiên trì, ngược lại cũng không miễn cưỡng, liền dẫn hắn đến tiệc rượu.
Bàn tiệc rượu vẫn như cũ, các ông chủ lớn thay phiên uống rượu khoe khoang. Dạ dày Phương Minh thực sự không tốt, Hạ Tử Minh mới uống mấy chén đã cảm thấy dạ dày có hơi đau, Tô Duyệt Hòa lại rất thức thời, vừa vào bàn rượu cũng không để ý mình có bị cảm hay không liền chặn rượu cho Hạ Tử Minh, nhưng dù cho hắn chặn rượu cỡ nào đi nữa, Hạ Tử Minh vẫn không tránh được vầng sáng mà cái thân phận phó tông Phương này mang tới, vẫn luôn bị ông tổng của nhũng công ty khác theo sát rót cho mấy chén.
Uống được vài chén rượu, Hạ Tử Minh bất giác nhăn chặt mày.
“Này này, Phương lão đệ*, Phương lão đệ, chén này tôi mời cậu nhất định phải uống, nếu cậu không uống, thì cậu chính là không nể mặt anh đây rồi!” Nhưng đã có người làm ầm lên không ngừng trên bàn rượu, Hạ Tử Minh nhíu mày, giơ chén rượu lên định một ngụm uống chén rượu này.
*Lão đệ – một cách gọi người con trai nhỏ tuổi hơn, giống với ‘chú em’ trong tiếng Việt mình nhưng mà trong đoạn này t thấy nó hơi ngang nên giữ nguyên xưng hô Hán Việt.
Tô Duyệt Hòa kéo hắn lại, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn.
Ông tổng kia sửng sốt, liền hỏi: “Này, đây là có ý gì đấy?”
“Tổng giám đốc Lưu, phó tổng Phương sức khỏe không tốt, chén này tôi thay cậu ấy mời ngài.” Tô Duyệt Hòa liền nhấc chén rượu của Hạ tử Minh lên một hơi uống cạn, có thể là do uống hơi vội nên mặt Tô Duyệt Hòa thoáng chốc đỏ bừng, còn sặc đến mức ho khan vài tiếng.
Hạ Tử Minh sửng sốt: “Anh—-“
“Cậu là cái thá gì…” Ông tổng nghiễm nhiên không hề vui vẻ gì, đang định nói gì đó.
Một người khác ngồi cạnh kéo hắn qua nói nhỏ bên tai hắn cái gì đó, ổng tổng lập tức thay đổi sắc mặt, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Hạ Tử Minh và Tô Duyệt Hòa, cười híp mắt nói: “À, Tiểu Tô đúng không? Tôi cũng từng gặp mặt em trai cậu, không ngờ cậu bây giờ lại đi theo phó tổng Phương, nào nào, tôi mời cậu, chúng ta uống vài chén.”
Hắn thay đổi mục tiêu, không mời rượu Hạ Tử Minh nữa, mà trái lại bắt đầu mời rượu Tô Duyệt Hòa.
Tô Duyệt Hòa không muốn để họ chuốc rượu Hạ Tử Minh nữa lập tức đứng lên, ai đến cũng không từ chối chắn rượu cho hắn: “Được, tổng giám đốc Lưu, tôi mời anh.”
Hắn biết Hạ Tử minh rất coi trọng mối làm ăn này, nên hắn sẽ không phá hỏng…
Hạ Tử minh nhíu mày nhìn hắn, đang muốn mở miệng nói gì đó: “Anh…”
“Phó tổng Phương, dạ dày cậu không tốt, lại vừa mới uống rượu, ăn thêm chút thức ăn lót dạ đi.” Tô Duyệt Hòa trực tiếp cắt ngang hắn, kêu hắn ăn đồ ăn.
Tổng giám đốc Lưu trầm ngâm nhìn bọn họ, lại cười: “Thật không ngờ Phương lão đệ lại có mối quan hệ tốt như vậy với Tiểu Tô, Phương lão đệ cũng đừng phụ ý tốt của Tiểu Tô, nào nào, mau ăn đồ ăn, mau ăn đồ ăn đi.”
Hạ Tử Minh hết cách, chỉ đành nể mặt hắn, cầm đũa gắp ăn một miếng đồ ăn. Đồ ăn đã nguội rồi, ăn vào bụng xong, Hạ Tử Minh lập tức càng thấy khó chịu hơn.
Tô Duyệt Hòa rất nhanh đã nhận ra sự bất bình thường, lập tức ngăn hắn lại: “Đồ ăn nguội rồi, ăn vào không tốt cho cơ thể.”
Nói xong, hắn cũng không thèm kiêng dè ánh mắt của những người khác liền trực tiếp kêu nhân viên đến thu hồi đồ ăn nguội để đun nóng lại.
Ăn được đồ nóng, dạ dày Hạ Tử Minh mới tốt hơn nhiều.
Bọn họ thân thiết không coi ai ra gì như vậy, một đám các ông tổng biết nội tình xung quanh thấy vậy liên tục trêu chọc, cảm thán quan hệ của bọn hắn thật tốt, thậm chí còn bắt đầu cảm thán kiểu ám chỉ Lâm Chi Hành thật có phúc…
Câu nói ra có ý gì, ám chỉ cái gì, tất cả mọi người ở đây đều nghe ra được.
Dựa theo tính tình vốn có của Tô Duyệt Hòa nghe thấy có người ngay trước mặt hắn nói nhưng lời nói ám chỉ dơ bẩn, dâm loạn như vậy, hắn sẽ lập tức xù lông trở mặt với người đó ngay, nhưng băn khoăn đến việc Phương Minh để ý mối làm ăn này, Tô Duyệt Hòa lại ép mình nhịn xuống, không nói gì, chỉ chăm sóc Hạ Tử Minh theo ý mình,
Giày vò mãi cho đến khi bàn tiệc rượu này kết thúc, Hạ Tử Minh mới tìm cho mỗi người một lái xe thuê đưa hắn và Tô Duyệt Hòa về. Bọn họ chẳng nói gì, mặt ngoài nhìn vào có thể thấy quan hệ cũng không thân thiết hơn là bao.
Nhưng —–
“Ting! Đối tượng có thể công lược Tô Duyệt Hòa tăng 20 điểm hảo cảm đối với kí chủ, hiện nay độ hảo cảm là -5 điểm.” Thông báo của hệ thống vang lên lại nói cho Hạ Tử Minh biết, sự căm hận và chán ghét của Tô Duyệt Hòa đối với hắn đã gần như không còn.
———
Sau lần tạm biệt trước ở quán bar, Lục Văn Thịnh bắt đầu không hiểu tại sao lại đi thân cận với Hạ Tử Minh.
Tuy rằng, Hạ Tử Minh cũng rất muốn ở bên hắn nhiều hơn để tìm hiểu xem hắn rốt cuộc có phải người kia của mình hay không, nhưng để duy trì tính cách của nhân vật Phương Minh, hắn vẫn quyết định thờ ơ với Lục Văn Thịnh, vẫn luôn tránh hắn.
Chập tối hôm nay, Lục Văn Thịnh vì bàn chuyện làm ăn nên đích thân đến công ty Hạ Tử Minh để tìm hắn, nói xong chuyện công rồi, Lục Văn Thịnh tao nhã, lễ phép cười với hắn: “Thời gian đã không còn sớm, để tôi mời phó tổng Phương ăn một bữa được không.”
“Tôi mời tổng giám đốc Lục đi, dù sao tôi còn thiếu tổng giám đốc Lục một món nợ.” Hạ Tử Minh suy nghĩ một lát, không tìm được lý do mà Phương Minh có thể từ chối Lục Văn Thịnh, liền đồng ý.
Lục Văn Thịnh cười ôn hòa: “Được, phó tổng Phương muốn mời tôi đi đâu ăn đây?”
“Đi thôi, tôi biết một chỗ làm đồ ăn có mùi vị cũng ổn lắm.” Hạ Tử Minh đứng dậy dẫn đường cho hắn.
Hạ Tử Minh với nét mặt cực kỳ chu toàn trao đổi với Lục Văn Thịnh, trong đầu lại ra lệnh cho hệ thống: “Cậu lập tức định vị giúp tôi Tô Duyệt Hòa đang ở đâu, hôm nay hắn tan làm sớm, theo tôi được biết hôm nay hắn sẽ liên hoan với bạn đại học đã nhiều năm không gặp, đây là một cuộc gặp không có Lâm Chi Hành.”
Hắn thân là một nhân viên khoái mặc có tâm với nghề muốn lợi dụng tất cả cơ hổi để chế tạo ra những tình huống gặp gỡ tình cờ*, nhằm nâng cao độ hảo cảm của các đối tượng có thể công lược.
*Gốc Hán Việt là ‘Tu la tràng’ (修罗场) thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm. Sau này, thuật ngữ này đã được mở rộng trong tiếng Nhật dùng để chỉ các chiến trường thực tế và những dịp cần phải có sự cạnh tranh hoặc ‘chiến đấu’. Trong anime, nó có nghĩa là nhiều người thích cùng một người và tất cả đều ở trong một cảnh. => theo t nghĩ, đây chính là tình huống mà tình địch gặp nhau.