*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: An Ju
Hạ Tử Minh ngừng hô hấp ngay tại trận, sao cũng không nghĩ tới Lục Văn Thịnh vừa mở miệng nói lại nói lời này. Hắn lập tức theo phản xạ có điều kiện nhịn xuống thân dưới của mình, sợ mình thực sự không để ý mà hủy đi hình tượng của Phương Minh.
Khóa quần kéo rồi…
Lục Văn Thịnh đang trêu hắn.
“Tôi chỉ đùa chút thôi, không nghĩ tới phó tổng Phương lại tưởng là thật.” Lục Văn Thịnh sờ sờ mũi, mỉm cười nhìn hắn.
Hạ Tử Minh lập tức trợn mắt nhìn: “Trò đùa này cũng không buồn cười.”
Cmn, hắn vừa tưởng là thật…
Hạ Tử Minh uống hơi nhiều khiến gương mặt đỏ bừng, hai mắt phủ sương, môi hơi khô, hung dữ nhìn hắn chằm chằm, không chỉ không có chút hung ác nào, ngược lại vì trong mắt phủ một tầng hơi nước, mà toát ra vẻ đáng thường và đáng yêu, kèm theo một chút tươi đẹp mà ngày thường hiếm thấy.
Lục Văn Thịnh chỉ nhìn hắn một cái, thứ to lớn trong quần lập tức có phản ứng.
Thú vị, thật thú vị…
Hắn trước đây sao không biết vị phó tổng Phương này đáng yêu như vậy, đẹp mắt như vậy nhỉ.
Lục Văn Thịnh không để lại dấu vết đi đến bên cạnh hắn rồi ngồi xuống, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho tốt, tao nhã, lễ phép hỏi: “Xin hỏi tôi có vinh hạnh được uống cùng với phó tổng Phương không?”
Hạ Tử Minh không để ý tới hắn, tự mình rót cho mình một chén rượu.
Lục Văn Thịnh sờ sờ mũi, đang định tiếp tục tiến lên muốn nói gì đó.
“Nào, tôi mời anh trước một chén!” Hạ Tử Minh giơ tay lên uống một hơi cạn sạch chén rượu mình vừa rót đầy, hướng đáy chén thể hiện cho Lục Văn Thịnh thấy.
Công ty Lục Văn Thịnh có hợp tác với bọn họ, hắn không thể làm mất lòng anh ta được.
Lục Văn Thịnh nhìn hắn uống rượu, uống dữ như vậy, lập tức hoảng hốt hơn: “Này—–”
Còn chưa nghe được hắn nói cái gì, Hạ Tử Minh liền lại tự mình rót đầy chén mình, ngửa đầu lại uống cạn thêm một chén nữa.
“Đừng uống nữa.” Lục Văn Thịnh kéo tay hắn lại.
Hạ Tử Minh dúng một đôi mắt hàm chứa sương, trừng mắt nhìn hắn: “Buông ra!”
Giờ phút này, hắn chỉ muốn say rượu thôi…
“Bụng rỗng uống rượu không tốt cho cơ thể.” Lục Văn Thịnh không chịu buông tay, trái lại lại gọi nhân viên phục vụ ở quán bar gọi cho Hạ tử Minh mấy món nhậu: “Gọi thêm chút đồ nhậu đi, vừa ăn vừa uống sẽ tốt hơn cho cơ thể, không tổn hại sức khỏe đến vậy.”
Hạ Tử Minh cướp lại chén rượu đặt ở bên cạnh, không có ý kiến gì với quyết định của hắn, chỉ máy móc nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục.”
Lục Văn Thịnh lên tiếng, tốc độ nhân viên quán bar bê thức ăn lên đương nhiên là cực nhanh.
Món ăn vừa được bưng lên, Hạ Tử Minh lại trở lại với bộ dạng cái xác không hồn chỉ muốn say chết, vừa máy móc gắp thức ăn bỏ vào miệng, vừa không ngừng đổ rượu vào miệng.
Lục Văn Thịnh nhìn hắn như vậy, lúc này hơi nhíu mày, cân nhắc một hồi mới hỏi: “Phó tổng Phương có chuyện gì phiền lòng sao? Uống rượu gấp như thế, nếu anh có chuyện gì phiền lòng, đừng ngại nói với tôi… Có thể, có thể tôi sẽ nghĩ được cách giải quyết cho phó giám đốc Phương thì sao?”
Hạ Tử Minh cũng chẳng để ý đến hắn, chỉ chăm chú tự nhồi đồ ăn và rượu vào trong dạ dày.
Rượu lạnh kèm với đồ ăn nóng khiến dạ dày hắn dễ chịu hơn nhiều…
Lục Văn Thịnh nhìn hắn như vậy, lông mày bất giác nhăn càng chặt hơn, hắn biết chỉ có những người muốn say mới có thể uống rượu như vậy, mà những người đã muốn say thì những người khác ngăn không được…
Nhưng trước mắt, người này bướng bỉnh đễn nỗi khiến hắn đau lòng.
Lục Văn Thịnh không biết ngồi cạnh Hạ Tử Minh nhìn hắn uống bao nhiêu rươu, cũng không biết tại sao mình muốn ngồi ở đây nhìn Hạ Tử Minh uống rượu.
Đến cuối cùng, cũng không biết Hạ Tử Minh đã uống bao nhiêu, uống mãi uống mãi, Hạ Tử Minh lại đột nhiên đặt chén rượu xuống, nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt.
“…Phó tổng Phương.” Lục Văn Thịnh bị hắn ôm chặt tại chỗ, ngay cả tim cũng đập lỡ một nhịp, cẩn thận dè dặt thử gọi một tiếng.
Hạ Tử Minh dường như mơ hồ ôm hắn, lại gọi: “Chi Hành.”
Máu toàn thân Lục Văn Thịnh lập tức lạnh toát, dưới đáy lòng đều là sự mất mát đếm không hết. Qua một lúc lâu, hắn mới nói với hắn: “Phó tổng Phương, tôi là Lục Văn Thịnh.”
“Chi Hành, vì sao? Vì sao, anh lại đối xử với em như vậy? Em đến cùng là có điểm nào không bằng Tô Duyệt Hòa?” Hạ Tử Minh lại như không nghe thấy hắn nói gì, ôm chặt hắn, nhỏ giọng khóc.
Lục Văn Thịnh thấy hắn khóc mà ngơ luôn, cả người cũng không dám nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là cứ để hắn ôm như vậy, nghe Hạ Tử Minh lải nhải bên tai.
Vòng quan hệ thương nghiệp ở thành phố B lớn như vậy, nhưng mọi người trong đó đều quen biết nhau cả. Lúc trước, Lâm Chi Hành come out, công khai ở bên một người đàn ông xuất thân ở tầng lớp thấp nhất, bạn bè bên cạnh Lục Văn Thịnh cũng từng cười nhạo hắn, đầu óc đại thiếu gia bị úng nước mới có thể thật sự ở bên một người bình thường chẳng giúp đỡ được gì cho hắn, rõ ràng chỉ nên chơi qua đường, lại còn nhắm về tiền của hắn như thế.
Nhưng ở bên nhau đến tận bây giờ, Phương Minh dần dần một mình gánh vác, thể hiện năng lực thương nghiệp của mình, mà Lâm Chi Hành lại…
Lục Văn Thịnh không thể không nói là Lâm Chi Hành không xứng với hắn, không chỉ không có một chút năng lực trên phương diện sự nghiệp nào, ngay cả đến vấn đề tình cảm của mình cũng không gánh nổi, xử lý không xong.
“Ting, đối tượng có thể công lược Lục Văn Thịnh tăng 5 điểm hảo cảm, độ hảo cảm hiện nay đạt 80 điểm.”
“Em chỗ nào cũng tốt hơn Tô Duyệt Hòa.” Vào lúc Hạ Tử Minh nhận được thông báo độ hảo cảm tăng của hêh thống, Lục Văn Thịnh khẽ thở dài, nói khẽ bên tai hắn.
Mắt Hạ Tử Minh phủ một tầng hơi nước, vừa đáng thương vừa đáng yêu, không dám tin hỏi hắn: “Thật… Thật không?”
“Đương nhiên là thật.” Lục Văn Thịnh thân là nhân vật công chính lúc này cho Hạ Tử Minh một câu khẳng định.
Hạ Tử Minh hít sâu một hơi, không nói gì nữa, chỉ bất lưng khóc trong ngực hắn.
Bởi vì say rượu, tất cả vẻ yếu đuối đều lộ ra hết trước mặt người này…
Lục Văn Thịnh đốt điếu thuốc, lẳng lặng để mặc cho Hạ Tử Minh dựa trên người hắn, đợi đến khi thuốc cháy hết. Hắn như mới chợt nhớ lại Hạ Tử Minh là bạn trai của Lâm Chi Hành, khẽ hỏi hắn: “Anh uống nhiều rồi, phó tổng Phương, thời gian đã không còn sớm nữa, có cần tôi gọi điện cho tổng giám đốc Lâm kêu hắn tới đón anh về nhà không?”
“…Đừng, đừng gọi cho anh ta.” Ý thức của Hạ Tử Minh đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ tổng giám đốc Lâm, liền quả quyết lựa chọn từ chối.
Bởi vì từ khí bắt đầu làm thế thân, trong mối tình này, trước mặt Lâm Chi Hành, hắn từ trước đến giờ đều tự ti. Bởi vậy, hắn đặc biệt không muốn thể hiện vẻ mềm yếu của mình trước mặt Lâm Chi Hành.
Lục Văn Thịnh biết giữa hắn và Lâm Chi Hành đã xảy ra vấn đề, nghe xong lời này liền không nói gì thêm nữa, gọn gàng, dứt khoát đáp: “Được!”
Sáng hôm nay Hạ Tử Minh tỉnh lại từ cơn say, cảm giác đầu mình đau như muốn nứt ra, trên người còn không mặc quần áo liền càng hoảng sợ hơn.
Đúng lúc này, Lục Văn Thịnh nghe thấy động tĩnh cũng đi ra từ phòng tắm.
“Tôi anh… Chúng ta tối hôm qua?” Hạ Tử Minh mơ hồ nhận ra đây là khách sạn lập tức càng hoảng sợ hơn, hắn nhớ được vài đoạn ký ức là hắn và Lục Văn Thịnh đang uống rượu.
Chớ không phải là rượu vào loạn trí đấy chứ?
Ánh mắt Lục Văn Thịnh rơi xuống trên người hắn, ngay cả chính mình cũng không biết tại sao mình có thể làm được chính nhân quân tử như thế, giải thích: “Tối qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, tối qua phó tổng Phương uống nhiều quá, tôi nói muốn gọi điện cho tổng giám đốc Lâm kêu hắn đón phó tổng Phương về, nhưng phó tổng Phương sao cũng không chịu, tôi cũng chỉ đành đưa phó tổng Phương đến khách sạn thôi.’
Ánh mắt Hạ Tử Minh rơi lên người hắn, như đang chất vấn hắn vì sao phải tắm ở đây.
“Bởi vì, tối qua phó tổng Phương lôi kéo chặt đến không cho tôi đi, còn ói hết lên cả người tôi, nên…” Lục Văn Thịnh nhìn thấu nghi vấn của hắn, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở nửa thân dưới, cực kỳ dễ khiến người ta nghĩ ngợi, nghênh ngang đi tới.
Hạ Tử Minh cảm thấy trên người mình cũng không có chỗ nào khó chịu, lập tức thở phào một hơi, lại đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng: “Cảm ơn.”
“Phó tổng Phương không cần khách khí.” Lục Văn Thịnh lười biếng cười.
Hạ Tử Minh cũng không kiêng dè Lục Văn Thịnh, tìm quần áo của mình mặc vào, lập tức vẽ một đường ranh giới giữa mình và Lục Văn Thịnh: “Tối hôm qua làm phiền đến tổng giám đốc Lục rồi, chuyện này coi như tôi nợ ơn tổng giám đốc Lục một lần. Mong tổng giám đốc Lục không nói chuyện này ra ngoài, quên nó đi.”
Hắn rất chú ý đến chuyện mất mặt của bản thân vào tối hôm qua.
Lục Văn Thịnh như cười như không liếc nhìn hắn: “Phó tổng Phương muốn tôi giữ bí mật, thế thì phải trả một cái giá rất cao đấy.”
“Tôi đã nói nợ ân tình của tổng giám đốc Lục lần này.” Hạ Tử Minh lạnh lùng.
Lục Văn Thịnh sờ mũi, đùa hắn: “Ân tình của tôi cũng không dễ nợ như vậy.”
Hạ Tử Minh lạnh lùng liếc hắn.
Lục Văn Thịnh lập tức đổi giọng: “…Được rồi, không vấn đề.”
Hạ Tử Minh bây giờ mới hài lòng, lúc đeo đồng hồ vào tay, cực kỳ giống như một tên đàn ông cặn bã, vô tình cắt đứt quan hệ: “Tôi còn có việc nên đi trước, một lúc nữa tôi sẽ gửi tiền phòng vào thẻ của tổng giám đốc Lục.”
Lục Văn Thịnh hết cách với hắn: “Được.”
Hạ Tử Minh liền không chút lưu tình đứng dậy rời khỏi.
Lục Văn Thịnh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của hắn, dưới đáy lòng không hiểu sao lại cảm nhận được một chút mất mát thoáng qua.
“Ting, đối tượng có thể công lược Lục Văn Thịnh tăng 5 điểm độ hảo cảm, độ hảo cảm hiện này là 85 điểm.”
————
Hệ thống tràn ngập tò mò với vấn đề tình cảm của Hạ Tử Minh: “Kí chủ vĩ đại, cậu đã xác định nhân vật ‘công’ chính Lục Văn Thịnh là người kia của cậu rồi cho nên mới cố ý quyến rũ hắn, kiếm lấy độ hảo cảm của hắn phải không?”
Nó gần như có chút bội phục khả năng tìm người thần tốc của Hạ Tử Minh.
“Tôi không hề, tôi chưa xác định được mà.” Hạ Tử Minh không chút nghĩ ngợi nói ra.
Tuy rằng, liên tiếp ở một số thế giới, người kia đều là nhân vật chính của thế giới đó, nhưng không phải thế giới nào cũng thế… Huống hồ, nhân vật chính của thế giới này cũng không chỉ mỗi Lục Văn Thịnh, còn có crush Tô Duyệt Hòa nữa.
Hệ thống không sao giải thích được: “Vậy sao cậu lại muốn kiếm độ hảo cảm của hắn làm gì?”
Người khác nhìn không ra, nhưng nó biết kí chủ nhà mình hoàn toàn là cố ý.
“Bởi vì, hắn là nhân vật ‘công’ chính, gia tăng độ hảo cảm của hắn đối với tôi không hề có chỗ nào không tốt. Tôi quen biết hắn trước, tiên hạ thủ vi cường, làm cho hắn sinh ra hảo cảm với tôi, chẳng khác nào là hủy đi mối quan hệ giữa hắn và Tô Duyệt Hòa, đến lúc đó núi dựa lớn phía sau Tô Duyệt Hòa sẽ biến thành của tôi, đến lúc tôi đi vả mặt hắn và Lâm Chi Hành, cũng sẽ không bị bất kỳ trở ngại nào nữa rồi.” Hạ Tử Minh nghĩ cũng không cần nghĩ mà nói ra.
Hắn ngưng một lúc, nói: “Còn chuyện hắn có phải người thương của tôi không, thì tôi còn cần phải quan sát… Nếu như không phải, tôi sẽ tăng đầy độ hảo cảm của hắn rồi đá hắn.”
Hệ thống: “…”
Nó chưa từng gặp qua một kí chủ nào không biết xấu hổ như vậy.
Khi Hạ Tử Minh về đến nhà, Lâm Chi Hành còn chưa về. Hắn nhìn đống hỗn loạn trong nhà, bị tức quá nên nặng tay, lập tức gọi người giúp việc theo giờ quay lại dọn dẹp.
Phương Minh là một người cực kỳ nhẫn nại, trong quan hệ giữa hắn và Lâm Chi Hành, chỉ cần Lâm Chi Hành không tìm đến hắn để cãi lộn, dù hắn có chịu ấm ức hơn nữa, khó chịu hơn nữa, cũng sẽ không chủ động tìm Lâm Chi Hành cãi lộn.
Cũng chính vì như vậy, nên Lâm Chi Hành mới không nhìn ra dù chỉ một chút người bên gối đã thay lòng vào kiếp trước trước, rồi bị hắn phản bội, hãm hại thảm đến như vậy.
“Phương Minh, tối hôm qua anh…” 9 giờ sáng, Lâm Chi Hành mới về, trong nhà thiếu đi đồ trang trí gì hắn không hề nhận ra, chỉ vô cùng sốt ruột giải thích với Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh điều chỉnh tâm tình cho tốt, vui buồn không để lộ: “Không sao, em biết anh và Duyệt Hòa là bạn, anh ấy xảy ra chuyện, anh giúp đỡ cũng là chuyện nên làm. Anh không cần giải thích với em.”
Trong miệng thì hắn nói như vậy, nhưng trong ngực có khó chịu không thì cũng chỉ có mình hắn biết…
Mà Lâm Chi Hành thì lại hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của hắn.
“Phương Minh, em thật tốt.” Hắn mỉm cười nhìn người bạn trai thấu tình đạt lý của mình, rất nhanh liền bỏ chuyện này ra sau đầu, thật sự cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này.
Cũng giống như cách hắn quên đi 6 năm trước hắn đã làm gì với Phương Minh…
Tô Duyệt Hòa vì bắt được cái đuôi hồ ly của Hạ Tử Minh, lúc ở trong công ty bắt đầu cố gắng quan sát hắn.
Phương Minh của lúc trước có tâm lý phòng bị Tô Duyệt Hòa rất nặng, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với Tô Duyệt Hòa, không để anh ta quan sát mình, cũng không để cho Tô Duyệt Hòa phát hiện công việc của hắn khổ cực bao nhiêu, mệt cỡ nào, chỉ thể hiện ra như thể rất nhẹ nhàng đã giải quyết xong tất cả mọi việc rồi, ra vẻ như mình có năng lực rất lợi hại vậy.
Nhưng Hạ Tử Minh không giống vậy, nếu crush muốn quan sát hắn, bắt được đuôi hồ ly cuả hắn, hắn cứ thoải mái, trực tiếp để anh ta nhìn.
Hắn chính là muốn để vị crush này thấy, hắn làm việc vất vả cỡ nào, mệt mỏi cỡ nào, một mình hắn đã nỗ lực dường nào lại không được lợi lộc gì, là người tan tầm trễ nhất, tiêu hao sức khỏe của chính mình hết sức chèo chống công ty này.
Còn người bạn tốt mà anh ta cho rằng đối xử rất tốt với Phương Minh, lại thong dong, sung sướng thế nào…
Chẳng những hắn để Tô Duyệt Hòa thấy sự chuyên nghiệp của hắn ở công ty, mà ngay cả trên bàn rượu bàn chuyện làm ăn, Hạ Tử Minh cũng sẽ dắt theo Tô Duyệt Hòa.
Phương Minh bên ngoài mang thân phận phó tổng Phương và là bạn trai của Lâm Chi Hành, người ngoài nhìn vào đúng là cực kỳ vinh dự, nhưng trên thực tế những ông tổng giám đốc quyền cao chức trọng, xuất thân thế gia chân chính sẽ không có mấy ai thực sự coi trọng hắn, ngoài mặt gọi hắn một tiếng phó tổng Phương, sau lưng lại cười nhạo hắn cùng lắm chỉ là một đồ chơi dùng cơ thể để leo lên vị trí cao của Lâm Chi Hành mà thôi, ai cũng dám lấy hắn ra làm trò đùa.
Buổi liên hoan hôm nay Hạ Tử Minh cùng lắm cũng chỉ tới trễ mấy phút, đã có người ầm ĩ kêu hắn uống rượu: “Tiểu Phương, hôm nay sao cậu lại đến chậm thế, uống mau, uống mau! Uống rượu phạt.” “Tiểu Phương, đây là tổng giám đốc Vương, ngay cả tổng giám đốc Lâm cũng phải gọi ông ấy một tiếng chú, cậu mau lên đi, mau kính chú ấy đi.”
“Mối làm ăn lớn như vậy, tổng giám đốc Lâm sao không tự mình đến đây bàn vậy, có phải khinh thường chúng tôi, không nể mặt chúng tôi không hả?”
Bọn họ ở trên bàn rượu không hề giữ lại mặt mũi cho Phương Minh, Phương Minh chỉ đành cẩn thận hơn vì sự hợp tác làm ăn giữa hai bên mà nhận lỗi thuận theo bọn họ.
Thậm chí còn có người uống nhiều say đến hồ đồ, trực tiếp không thèm nể mặt Hạ Tử Minh, nói thẳng: “Cái gì mà phó tổng Phương, phó tổng Phương, gọi ra thì êm tai thật đấy, thực ra cũng chỉ là một… Lâm Chi Hành đâu? Sao hắn không đến, có phải không nể mặt không!”
Có vài người, lời nói khó nghe đến ngay cả Tô Duyệt Hòa đi cùng Phương Minh cũng không nghe nổi nữa, nhịn không được tiến lên kéo Hạ Tử Minh: “…Phó tổng Phương.”
Hắn cũng không biết Phương Minh bàn chuyện làm ăn đều là như vậy, cũng nhớ mang máng Lâm Chi Hành từng nói cơ thể Phương Minh không tốt, không được uống nhiều rượu.
Hạ Tử Minh một tay kéo hắn ra phía sau, ý bảo hắn đừng động, đối mặt với những lời hạ nhục này, nhiệt tình đối lạnh lùng bước tới, mỉm cười tiếp nhận toàn bộ, hạ thấp mình thay Lâm Chi Hành nói xin lỗi, một chén lại một chén uống vào liền hòa giải được vấn đề.
Tô Duyệt Hòa là người lái xe đi về, hai người cả một đường không nói chuyện. Đến lúc tới một cái đèn đỏ, hắn nhìn sang Hạ Tử Minh uống nhiều đến cả người đều không ổn ở ghế phụ, chung quy vẫn không nhịn được mà hỏi: “…Cậu tại sao lại phải làm như vậy?”
Tô Duyệt Hòa mặc dù bây giờ gặp khó khăn, nhưng dù sao cũng xuất thân là thiếu gia, còn là một thiếu gia được bảo bọc rất kỹ không nhuốm bui trần.
Hắn không hiểu vì sao Phương Minh phải chịu sự hạ nhục của những người đó.
“Như vậy với như kia cái gì?” Ra khỏi bàn rượu, Hạ Tử Minh lại khôi phục về dáng vẻ lạnh lùng trước sau như một của Phương Minh.
Tô Duyệt Hòa không thể hiểu được: “Tại sao lại phải hạ thấp mình, để những người đó hạ nhục cậu.”
Những người đó nếu nói những lời đó với hắn, hắn sẽ trực tiếp hất một chén rượu lên mặt đối phương…
“Tôi không như vậy, thì sao có thể bàn xong được việc kinh doanh? Tô thiếu gia cho rằng cái gọi là bàn chuyện làm ăn, đều là đám trẻ con qua từng nhà một, tùy tiện trò chuyện mấy câu là có dự án để làm sao? Không dỗ được những ông già này, dỗ cho vui vẻ, thì người ta cần đ*o gì đến anh!” Hạ Tử Minh cười nhạt.
Tô Duyệt Hòa ngừng thở phút chốc*, lại nói: “Cậu không cần phải như vậy.”
*Hô hấp nhất trấp (呼吸一窒) – ngạt thở, nghẹt thở, khó thở, ngừng thở. Cụm này có thể hiểu trong nhiều TH là dùng để biểu thị sự kinh ngạc, bất ngờ đến quên thở
“Không cần như thế nào?” Hạ Tử Minh hỏi.
Tô Duyệt Hòa nói: “Không cần để người khác hạ nhục, hạ tháo mình, cậu phải biết bàn về giao tình, có rất nhiều người bọn họ ngang hàng với Chi Hành, cậu là bạn trai của Chi Hành, nên ưỡn ngực đối nhân xử thế. Cậu phải biết rằng nhân tiên tự nhục, hậu nhân nhục chi*, là chính cậu coi mình là đất bùn, người khác mới dám giẫm lên cậu!”
*Nhân tiên tự nhục, hậu nhân nhục chi (人先自辱, 后人辱之) – Trước là bản thân tự hạ nhục mình, sau mới đến người khác hạ nhục.
Kiếp trước, điều hắn ghét nhất chính là cảm giác tự ti tự coi mình là bụi đất trên người Phương Minh.
Nếu không có cảm giác tự ti mặc cảm kia quấy phá, Phương Minh sao có thể vì đố kỵ mà biến chất, xuống tay với hắn, cuối cùng biến thành hại Chi Hành cũng hại đến hắn luôn.
“Nhân tiên tự nhục, hậu nhân nhục chi, ha~” Nghe xong câu bình luận của hắn, Hạ Tử Minh lại cười khẽ, nghĩ vị crush này có hơi không nhiễm bụi trần quá mức: “Tôi là bạn trai Lâm Chi Hành, tôi ưỡn ngực lên cao, anh cho là bọn họ sẽ coi tôi ngang hàng với Lâm Chi Hành, tôn trọng tôi như tôn trọng những đứa con thế gia sao?”
Hạ Tử Minh nhìn hắn, yếu ớt nở nụ cười: “Anh nghĩ tôi là anh sao, ngây thơ như thế, đại thiếu gia.”
Tô Duyệt Hòa ngưng thở trong chốc lát.
“Tôi không phải anh, có mệnh số tốt như vậy, từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngay cả bây giờ khi đã hai bàn tay trắng, vẫn còn có người che chở ảnh, để anh không buồn không lo, không biết nỗi khổ nhân gian, ngây thơ như thế.” Hạ Tử Minh có lẽ uống nhiều nên hơi say, giọng nói hơi trùng xuống: “Tôi không giống anh, tất cả những gì tôi có đều là tôi bước từng bước một, đau khổ phấn đấu mới có được.”
Hắn rất đố kị Tô Duyệt Hòa, từ nhỏ đã có mệnh tốt như vậy, được bảo vệ tốt như vậy, không giống với hắn, cái gì cũng phải tự bản thân cố gắng phấn đấu mới có được.
Ngay cả khi gặp khó, cũng có một hộ hoa sứ giả cẩn thận che chở cho…
Rất lâu về sau, Phương Minh sẽ muốn hỏi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lúc hắn uống rượu bàn chuyện làm ăn, bị những người này hạ nhục, Tô Duyệt Hòa lại có thể ở bên bạn trai hắn, chịu một chút ít cản trở, có hơi không vừa lòng, là có thể được cẩn thận dỗ dành, hỏi thăm tâm trạng chỗ nào không tốt.
Hắn cũng là người, cũng sẽ cảm thấy khó chịu…
Đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Phương Minh cho người gây khó dễ Tô Duyệt Hòa…