Nghe Cố Sâm nói, Hạ Tử Thịnh sửng sốt, nửa ngày mới phục hồi tinh thần:
- Ở.. Ở bên nhau? - giống như không hiểu Cố Sâm cùng Hạ Tử Minh ở bên nhau nghĩa là thế nào.
- Đúng vậy, Trường An thực xin lỗi, lúc trước ta vẫn luôn gạt ngươi, ta kỳ thật là đoạn tụ, Thái Tử điện hạ cũng vậy. Cho nên, chúng ta ở bên nhau.. như nam nữ ở bên nhau vậy - Cố Sâm trước yêu thầm y, hiện giờ không còn, đối mặt Hạ Tử Thịnh cũng có thể thản nhiên nói ra chính mình là đoạn tụ.
Hạ Tử Thịnh vẫn ngơ ngác:
- Đoạn tụ?
Nam tử cùng nam tử có thể yêu nhau, có thể ở bên nhau đối với y mà nói là chuyện thực xa lạ, trước giờ chưa bao giờ từng nghĩ đến.
Nam tử cùng nam tử ở bên nhau như thế nào?
- Đúng vậy, ta trời sinh liền thích nam tử - Cố Sâm do dự một chút rồi mới nói thật, lại hỏi:
- Thái Tử điện hạ cũng giống ta, Trường An sẽ không cảm thấy ta là dị loại, từ đây không nhận ta là bằng hữu, ghét bỏ ta không?
Đối với Cố Sâm cảm tình đạm bạc mà nói, chàng vẫn cực kỳ quý trọng Hạ Tử Thịnh - bằng hữu lớn lên cùng nhau từ nhỏ này.
Hạ Tử Thịnh sửng sốt hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn vỗ vai Cố Sâm, nói:
- Sao có thể? Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng chung hoạn nạn, sao ta có thể vì việc nhỏ này mà ghét bỏ ngươi? Chỉ là Tử Khanh, ngươi thực sự không nên giấu ta lâu như vậy a.
"Ta nói tiểu tử ngươi như thế nào vẫn luôn không gần nữ sắc, nguyên lai ngươi thích nam tử! - Y nhìn Cố Sâm trêu chọc nói.
Cố Sâm như trút được gánh nặng, cảm thấy chính mình không cần lại lo lắng sẽ mất đi tình bạn với Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh ngừng một chút, thử thăm dò hỏi:
- Vậy ngươi cùng ta đại hoàng huynh?
- Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, giống như nam nữ thôi. Ta muốn cùng Thái Tử điện hạ vẫn luôn ở bên nhau - biết không thể gạt được Hạ Tử Thịnh, Cố Sâm cũng không tiếp tục giấu giếm nữa.
Hạ Tử Thịnh hỏi:
- Hai người lưỡng tình tương duyệt, muốn vẫn luôn tiếp tục mối quan hệ này?
- Đúng vậy! - Cố Sâm nói.
Hạ Tử Thịnh lại hỏi:
- Ta.. Đại hoàng huynh cũng muốn như vậy sao?
* * * Có lẽ là như vậy - Cố Sâm hơi nhíu mày, không quá chắc chắn.
Hạ Tử Thịnh trầm ngâm, nhìn như đứng ở lập trường bạn bè nói:
- Nếu ngươi đã quyết, ta cũng không khuyên nữa, nhưng hai người đàn ông muốn bên nhau lâu dài vẫn là không dễ.. Ngươi là con cháu thế gia, hoàng huynh lại là Thái Tử.. Hiện tại hai người cảm tình cuồng nhiệt, nghe không vào ý kiến, nhưng làm bằng hữu ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, ngươi không thể dồn hết tất cả cho mối tình này, phải cho chính mình lưu một cái đường lui a. Hoàng huynh là Hoàng thái tử, sau này được phụ hoàng che chở cũng không sợ cái gì, muốn lui lại cũng có thể tiêu sái bứt ra, ngươi.. Ngươi nếu là đầu nhập quá mức, đại hoàng huynh bên kia lại có ngoài ý muốn, ngươi sẽ không thể sống như bây giờ được nữa đâu, Tử Khanh."
Cố Sâm bị hắn lời này chọc trúng yếu hại, lâm vào trầm tư.
Hai người nói chuyện một hồi lâu, Cố Sâm thấy sắc trời không còn sớm, tâm sự nặng trĩu tạm biệt Hạ Tử Thịnh.
Hạ Tử Thịnh nhìn bóng chàng, một khắc trước vẫn là vẻ mặt bạn tốt ôn hòa tri tâm, một khắc sau sắc mặt liền trầm xuống, hai tay y siết chặt, ngay cả móng tay đâm vào thịt đều không có cảm giác.
- Ở bên nhau? - Y lẩm bẩm lặp lại câu nói đập mạnh vào tâm trí mình của Cố sâm.
Một lát sau, y búng tay một cái, gọi ra ám vệ của mình trong tổ chức Thiên Nhãn.
Ám vệ cung cung kính kính hành lễ:
- Chủ tử.
- Thiên Can, ngươi nói nam tử cùng nam tử như thế nào mới có thể ở bên nhau? - Hạ Tử Thịnh hỏi một câu không đầu không đuôi.
Là đứa con vận mệnh thẳng như ống thép, chuyện này y thật sự là dốt đặc cán mai.
Vì thế, buổi tối hôm đó, Hạ Tử Thịnh lặng lẽ tới một nam phong quán - nơi phụ trách truyền lại tin tức, người đủ mọi tầng lớp tụ tập - do tổ chức Thiên Nhãn dựng lên, tìm một căn phòng xem nam tử cùng nam tử làm "chuyện ấy" cả đêm.
Hạ Tử Thịnh lúc này mới biết nguyên lai nam tử cùng nam tử thật sự có thể ở bên nhau.
Thật sự có thể như vậy..
Như vậy, Cố Sâm cùng Hạ Tử Minh ở bên nhau như thế nào đây?
Hạ Tử Thịnh liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, trên mặt không hề gợn sóng, trong lòng lại xúc động phi thường.
- Tích! Độ hảo cảm của nhân vật có thể công lược tăng 25 điểm, hiện tại là 100 điểm, đạt tới khắc cốt minh tâm, xin ký chủ chú ý.
Hạ Tử Minh đang nằm trên giường, ở trong đầu chơi trò chơi hệ thống tự mang, trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm gia tăng độ hảo cảm của hệ thống.
Chẳng qua, đối tượng tăng độ hảo cảm này không phải Cố Sâm hắn hy vọng mà lại là vận mệnh chi tử Hạ Tử Thịnh.
- Thống Thống, ngươi không tính sai sao? Người đạt tới khắc cốt ghi tâm người là Hạ Tử Thịnh, không phải Cố Sâm? Thật sự không phải có bug à? - Hạ Tử Minh bị nhắc nhở đến giật mình một cái, lập tức ở trong đầu kêu lớn - gần đây ta đâu có làm gì, đến gặp Hạ Tử Thịnh đều rất ít, sao độ hảo cảm lại đạt tới 100 điểm cơ chứ? Ngược lại là Cố Sâm, ta dùng không ít "đêm xuân say" với hắn đâu..
Hắn thật sự không hiểu ra sao, vận mệnh chi tử này tăng hảo cảm không có logic, không có căn cứ khoa học xíu nào hết!
Hệ thống không mang theo bất luận cái gì cảm tình chất vấn:
- Ai là Thống Thống?
- Ngươi a, Thống Thống - Hạ Tử Minh không cần nghĩ ngợi trả lời.
Hệ thống lập tức phát nổ trong đầu Hạ Tử Minh, nháy mắt làm Hạ Tử Minh cảm nhận được 18000 ánh mắt phỉ nhổ cùng khinh thường.
Linh hồn Hạ Tử Minh nháy mắt có chút choáng váng: "..."
- Xin đừng tùy ý đặt tên cho ta, gọi ta hệ thống là được cảm ơn - Hệ thống chờ hắn tỉnh táo lại liền trịnh trọng thanh minh.
Hạ Tử Minh lập tức nghe lời sửa đúng:
- Được rồi, hệ thống, nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi thật sự không có bug hả? Không cần về xưởng kiểm tra bảo dưỡng tu sao? Nếu không, sao ta dùng nhiều "đêm xuân say" như vậy độ hảo cảm của Cố Sâm vẫn là 65 điểm, Hạ Tử Thịnh lại đột nhiên đạt tới 100? Ta nhớ rõ hôm trước vẫn là 75 điểm phân loại vẫn là huynh hữu đệ cung, sao đột nhiên lại biến thành thâm ái? - Hắn nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy có thể hệ thống nên về xưởng bảo dưỡng một chút.
- Đầu tiên, ta xác định ta không xuất hiện bug, cũng không cần về xưởng kiểm tra. Tiếp theo, làm AI vĩ đại nhất thế kỷ này, số liệu của ta sẽ không có lỗi, tuy rằng ta cũng không biết ký chủ ngốc làm gì mà khiến độ hảo cảm của Cố Sâm ở 65 điểm không thay đổi nữa, cũng không biết tại sao phân loại tình cảm của Hạ Tử Thịnh từ huynh hữu đệ cung biến thành khắc cốt minh tâm.. Nhưng số liệu biểu hiện như vậy thì cảm tình của nhân vật trong thế giới chính là như vậy không sai! - Hệ thống dùng thanh âm máy móc thập phần bình tĩnh phản bác.
Hạ Tử Minh: "..."
Được thôi, nếu ngươi kiên trì như vậy, ta liền tin ngươi một lần cũng được. Ai khiến ngươi là hệ thống của ta cơ chứ?
Hạ Tử Minh vì tìm hiểu xem Hạ Tử Thịnh mắc cái chứng gì, đột nhiên từ em trai kính trọng anh lớn biến thành tình yêu, đành phải rút ra thời gian triệu kiến Hạ Tử Thịnh một lần.
Nhưng vừa gặp sau, Hạ Tử Minh lại càng thêm cảm thấy hệ thống nhà mình có bug, yêu cầu về xưởng kiểm tu.
Hạ Tử Thịnh vẫn mang vẻ nhút nhát ôn hòa, căn bản nhìn không ra cái gì lợi hại, càng nhìn không ra y có tâm tư gì khác với Hạ Tử Minh.
- Thần tham kiến đại.. Thái Tử điện hạ - Hạ Tử Thịnh nhìn qua có vẻ kính sợ hắn cực kỳ, theo bản năng nói sai, sai đến một nửa lại lập tức sửa miệng.
Hạ Tử Minh dáng vẻ này của y, cảm thấy chính mình giống như đang bắt nạt con nít.
Nhưng vì giữ vững concept, hắn tức giận trừng mắt nhìn Hạ Tử Thịnh một cái:
- Đại Thái Tử điện hạ là cái quỷ gì? Đại Hưng còn có cái nhị thái tử à?
Hạ Tử Thịnh lập tức sắc mặt trắng nhợt, nhu nhược đáng thương nhìn Hạ Tử Minh, khiến người ta có cảm giác y sắp khóc ra tới nơi.
- Xin lỗi, Thái Tử điện hạ, là thần nói sai - Y lập tức kinh sợ xin lỗi Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh trong lòng mềm nhũn, vẫy tay nói:
- Muốn gọi đại hoàng huynh thì gọi đi, ngươi tùy ý.
Concept này cũng khá vững chắc rồi, hắn không muốn lại khó xử vận mệnh chi tử nữa.
- Vâng, đại hoàng huynh.. - Hạ Tử Thịnh nghe hắn nói như vậy lập tức liền cao hứng phấn chấn lên.
Y dừng một chút, sau khi Hạ Tử Minh nói ra ngươi tùy ý, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi dò:
* * * Đệ, đệ có thể kêu huynh là đại ca sao? Đại hoàng huynh.
Không biết vì cái gì, nhìn Hạ Tử Minh hiện tại y lập tức nhớ tới đại ca lúc nhỏ cõng chính mình nơi nơi chạy, dẫn chính mình nơi nơi chơi, dùng ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh nhìn mình, tràn ngập cảm giác cưng chiều của huynh trưởng. Y vốn tưởng rằng sau khi lớn lên, ký ức thời niên thiếu sẽ càng ngày càng mơ hồ, nhưng không biết vì sao, khi biết trái tim ấm áp Hạ Tử Minh che dấu dưới cái mặt nạ hung ác kia, ký ức Hạ Tử Minh đối tốt với y lại càng ngày càng rõ ràng.
Y rất muốn được gọi Hạ Tử Minh là đại ca một lần nữa.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu.
Hạ Tử Thịnh vẫn không nhúc nhích ngừng thở, dường như sợ chính mình làm không tốt khiến Hạ Tử Minh thay đổi chủ ý.
- Tùy ngươi - một lát sau, Hạ Tử Minh nhắm mắt lại nói.
Hạ Tử Thịnh vui mừng khôn xiết, lập tức kêu:
- Đại ca..
Hạ Tử Minh đột nhiên mở to mắt, bình tĩnh nhìn hắn một lát, lại nói:
- Hạ Tử Thịnh, ta không muốn lại hận ngươi nữa.