Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Sắc trời nhanh chóng tối xuống.

Sau khi bầu trời tối đen, hoang mạc phía xa truyền đến tiếng hoang thú tru lên, thê lương xa xăm truyền tới theo tiếng gió, khiến người ta rét lạnh từ đáy lòng.

Vùng hoang dã ở Đại lục Vũ Thiên vô cùng nguy hiểm, lữ nhân đi đường rất ít khi nghỉ ngơi tại vùng hoang dã mà đều cố gắng chạy tới thành trấn tiếp theo, vào thành mới nghỉ. Nhưng đối với người của thành Thiên Ma, đóng quân nơi hoang dã là chuyện vô cùng bình thường, so với thành trấn, bọn họ càng thích ở nơi hoang vu hơn.

Ăn no uống đủ xong, Trì Am có hơi buồn ngủ.

Dù chỉ là võ giả cấp thấp chăng nữa, hai ngày không nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề. Nhưng tình hình của Trì Am bây giờ lại không giống vậy. Nàng bị người hạ Nhuyễn Cốt phấn, Nhuyễn Cốt phấn kia hiệu quả kéo dài ba tháng, trong ba tháng này nàng chẳng khác nào người thường không có tu vi, ngoại trừ có thể đi đường bình thường thì không có chút năng lực nào của võ giả cả.

Nguyên liệu chế tạo Nhuyễn Cốt phấn ở Đại lục Vũ Thiên rất thông thường, cũng dễ phân biệt nên ít khi có người ăn nhầm, bởi vì nó không có giải dược. Nếu là ăn nhầm, ngoại trừ kiên nhẫn chờ ba tháng sau khôi phục thì không còn cách nào khác.

Trì Am có thể đoán được nguyên nhân Trì gia cho nguyên chủ ăn Nhuyễn Cốt phấn. Là sợ nàng không chịu nghe theo sự sắp xếp của Trì gia thôi mà. Cho ăn Nhuyễn Cốt phấn rồi, ba tháng sau cũng bị đưa vào thành Thiên Ma, với canh phòng nghiêm ngặt của thành Thiên Ma, nàng muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, sẽ không chiêu họa cho Trì gia nữa.

Nghĩ đến đây, Trì Am nghẹn một hơi, có thể cảm giác được sự tuyệt vọng và phẫn nộ của nguyên chủ.

Một trận gió đêm thổi tới, áo cưới màu đỏ trên người nàng bay lên, làm nổi bật dung nhan trắng như tuyết của nàng, tư thái tuyệt đẹp.

Nhưng mà sự xinh đẹp của nó cũng như châm chọc, khiến Trì Am càng uất nghẹn không thôi. Nếu thành chủ thành Thiên Ma không phải Tư Ngang, Trì Am nhất định quay đầu rời khỏi.

Trì Am đứng đầu gió ra vẻ thâm trầm, thị vệ tuần tra thành Thiên Ma đi ngang qua thấy nàng đều vội vàng tránh xa.

Đây chính là nữ tử đầu tiên thành chủ bọn họ đụng chạm ở trong đời, mặc kệ sau này nàng có trở thành phu nhân thành chủ không, đám thị vệ thành Thiên Ma đều không dám bất kính với nàng.

Cách đó không xa, Tư Tùy nói với nam tử đang trầm mặc đứng tại kia: “Thành chủ, hình như Trì cô nương nuốt phải Nhuyễn Cốt phấn, hiện tại nàng không thể thi triển võ lực, chỉ như một người bình thường, vậy nên ngài…” Tốt nhất coi người ta như đồ dễ vỡ, nhẹ tay nhẹ chân chút.

Nam tử nghe xong thì quay đầu lườm hắn một cái.

Tư Tùy thức thời vô cùng: “Hai tháng rưỡi nữa Nhuyễn Cốt phấn trên người nàng sẽ biến mất.”

Nam tử không nói gì, xoay người rời đi.

Trì Am cảm giác được có người lặng yên không một tiếng động bước tới đằng sau mình, hơi thở quen thuộc kia cũng không khiến nàng giật mình.

Nàng vừa quay đầu lại đã bị hắn ôm lấy, cứ thế ôm vào trướng bồng duy nhất.

Không gian trong trướng bồng không lớn, hai người tiến vào càng thêm hẹp hòi. Dưới đất có trải đệm mềm và thảm lông, nhìn trông ấm áp vô cùng.

Trì Am bị nam nhân ôm nằm xuống.

Nàng nằm một lát liền giãy dụa đứng lên: “Ta muốn thay đồ…” Nếu lần này không phải cưới gả thì không cần mặc thành như vậy.

Nam nhân thoáng nhấc người dậy, một bàn tay chống đầu, cúi đầu đánh giá người nằm bên cạnh, ánh mắt từ gương mặt xinh đẹp của nàng hạ xuống vạt áo, giơ tay vỗ về đai lưng đỏ trước vạt áo, đè lại không cho nàng đổi.

“Ngươi có ý gì?” Trì Am nheo mắt nhìn hắn, tuyệt đối không sợ.

Tuy trong thế giới này, nam nhân trước mặt chính là thiên ma sắp thức tỉnh trong truyền thuyết, khiến thế nhân sợ hãi, nhưng đời trước người này còn chết não hơn bây giờ, Trì Am cũng quen rồi, sao có thể sợ hãi chứ?

Nam nhân đặt một bàn tay lên ngực nàng, nếu không phải vẻ mặt của hắn thâm trầm lãnh đạm, Trì Am còn tưởng người này đùa giỡn lưu manh.

“Thế này rất tốt.” Hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp.

Trì Am hé miệng, kéo tay hắn ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, hừ lạnh: “Có gì tốt? Ta chỉ là nha hoàn bị đưa đi hầu hạ ngươi thôi.”

Nàng đưa lưng về phía hắn, không thấy được vẻ mặt của hắn nhưng có thể cảm giác được người kia dán lại gần, không hỏi trắng đen đã ôm nàng vào lòng. Ngực hắn dán lưng nàng, hô hấp nhẹ nhàng phất qua gò má nàng hơi ngứa, khiến thân thể nàng như muốn nhũn ra.

“Không phải nha hoàn.” Hắn nói, sau đó vươn hai tay dùng sức ôm nàng.

Trì Am cố ý hỏi: “Thế là cái gì?”

Nam nhân không nói, nhưng sức lực càng chặt một chút.

Trì Am cảm giác eo mình sắp đứt đến nơi. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó phát hiện nam nhân cuống cuồng buông tay, một tay chuyển xoay người nàng quay lại, thấy mặt nàng đỏ bừng, môi cắn đến sưng lên thì không biết làm sao cho phải.

Cuối cùng, hắn thật cẩn thận ôm nàng, kéo chăn lông bên cạnh qua đắp lên người nàng, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”

Hai mắt Trì Am nhập nhèm, khẽ ‘ừm’ một tiếng, mơ màng thiếp đi.

Tư thế ngủ của nàng cực kỳ tiêu chuẩn, lặng yên nằm tại chỗ, có hơi thở của hắn bao phủ khiến nàng ngủ rất ngon nghẻ, rõ ràng không sợ hắn chút nào, thậm chí không bị hắn dọa tỉnh.

Phát hiện này khiến tâm tình Tư Ngang vui sướng vô cùng.

Hắn thậm chí còn không nỡ ngủ, ghé sát bên người nàng, nghiêng đầu ngắm nàng cả đêm.

Trời vừa tảng sáng, Trì Am tỉnh lại. Nàng vừa mở to mắt, vẫn còn mơ màng buồn ngủ đã thấy nam nhân ghé ở bên kia nhìn mình chăm chú.

Nàng quen tính vươn tay ôm choàng lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên khóe môi hắn, mơ hồ nói: “Chào buổi sáng.”

Nam nhân vòng tay ôm nàng, hô hấp hơi nóng lên, đôi mắt đỏ như máu kia nheo lại như vui vẻ vô cùng. Nhưng cảm giác này chỉ thoảng qua nháy mắt, nàng đang muốn rời giường lại bị hắn ấn xuống thảm.

Trì Am thoáng cái tỉnh táo, kinh ngạc nhìn hắn.

Nam nhân mím moi, chần chờ một lát rồi âm trầm hỏi: “Ngươi coi ta thành người nào?”

Trì Am: “...”

Chờ nam nhân âm trầm rười khỏi trướng bồng, Trì Am ngơ ngác ngồi một lát, cuối cùng không nhịn được vuốt mặt.

Coi thành người nào? Còn không phải thành chính chàng à!

Không ngờ Tư Ngang tới thế giới này máu ghen vẫn khủng bố như thế. Điều khiến người ta mệt tim hơn là bệnh đa nghi cũng quá nặng. Nàng chỉ theo thói quen thân cận hắn một chút thôi, hắn đã lập tức cho rằng nàng lầm hắn thành người khác. Mà theo tư duy bình thường, tiểu thư thế gia nhất phẩm như nàng nên sợ hãi thành chủ thành Thiên Ma mới phải.

Má nhà nó! Vì cái gì mà nàng nhất định phải sợ hãi thành chủ thành Thiên Ma chứ?

Trì Am nghèn nghẹn theo sát rời khỏi trướng bồng.

Thị vệ thành Thiên Ma ngoài trướng thấy nàng đi ra đều trợn tròn mắt đầy quỷ dị.

Vừa rồi thấy thành chủ bọn hắn sa sầm mắt đi ra ngoài, hơi thở áp lực kia làm người ta không nhịn được run rẩy, không cần đoán cũng biết ai biến ngài ấy thành ra như vậy. Chỉ không ngờ đầu sỏ gây nên vẫn còn sống sót ra khỏi trướng bồng, hoàn hảo không tổn hao gì.

Trì Am mặc kệ ánh mắt quái dị của bọn thị vệ, nàng đi rửa mặt, sau đó ăn bữa sáng, đoàn người lại nhổ trại xuất phát.

Kỳ lân màu tím uy phong lẫm liệt đứng trước rừng cây nhỏ, lỗ mũi thở phì ra tia điện màu tím. Trì An nhìn thấy thì không nhịn được mà né qua chỗ nkhacs. Giờ nàng chỉ là người thường không chút vũ lực, kỳ lân phun cái tia điện thôi là có thể giật chết nàng.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!