Đến cả thiên ma cũng đã chạy rồi, thế là cuộc chiến... có thể coi như đã kết thúc.
Sau khi thiên ma thức tỉnh, vòng xoáy mây đen bao phủ bầu trời thành Thiên Ma đã bị bàn tay ma đánh tán đi, bầu trời lộ ra dáng vẻ vốn có. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên thấu tầng mây chiếu xuống nhân gian, thành Thiên Ma như ma vực khiến người ta sinh lòng sợ hãi cuối cùng cũng nghênh đón ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu tới, hoa mộc sương nở càng rực rỡ hơn, cả thế giới đều trở nên sống động và tươi sáng.
Thiên ma khát máu và đáng sợ thức tỉnh mà thế giới lại càng trở nên tươi đẹp hơn, đúng là phi khoa học.
Mặc dù phi khoa học, nhưng người dân thành Thiên Ma lại có phản ứng rất tốt, họ cảm thấy thành Thiên Ma chưa bao giờ đẹp như bây giờ.
Những võ giả đến thành Thiên Ma nhìn người dân trong thành xây dựng lại những tòa nhà đã bị phá hủy trong cuộc chiến thì không thể hiểu nổi suy nghĩ của họ, chẳng lẽ bọn họ không sợ thiên ma sao?
Bởi vì thiên ma đã dẫn đến việc tòa thành trì này thiếu chút nữa thì bị hủy diệt, trong lòng giống như có mây mù, toàn bộ thế giới đều không được an bình.
“Tất nhiên là bọn ta sợ thiên ma.” Người dân trong thành đang sửa lại mái nhà trả lời: “Nhưng bọn ta không sợ thành chủ.”
Võ giả càng không hiểu hơn: “Thành chủ của các ngươi bây giờ không phải đã thức tỉnh trở thành thiên ma rồi sao?”
“Vậy thì có liên quan gì đâu? Dù sao cũng có thành chủ phu nhân ở đây rồi, ngài ấy sẽ không đại khai sát giới đâu.” Người dân trả lời rất tự nhiên.
Những người xung quanh đang xây nhà cũng tỏ vẻ đồng ý.
“Đúng vậy, đúng vậy. Các ngươi không biết đâu, thành chủ của bọn ta để thành chủ phu nhân giày vò mà không hề làm tổn thương nàng ấy. Nếu ngài ấy vẫn có thể nhận ra thành chủ phu nhân, lại còn đưa nàng ấy đi thì chứng tỏ ngài ấy vẫn là thành chủ của bọn ta.”
“Thành chủ của bọn ta sẽ không trở thành một kẻ cuồng giết người. dù bây giờ ngài ấy đã thức tỉnh thành thiên ma thì vẫn là một Ma đầu tốt.”
“Thành chủ là tốt nhất!”
“Nếu không có thành chủ của bọn ta trông coi thành Thiên Ma và trấn áp thiên ma từ thế hệ này sang thế hệ khác thì nó đã phá vỡ phong ấn, đi gây nguy hiểm cho đại lục từ lâu rồi. Bây giờ thành chủ biến thành thiên ma, nhốt nó vào cơ thể của ngài ấy lại là một chuyện tốt.”
“Đúng vậy, nhất định thành chủ có thể khống chế bản tính thiên ma, sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Tất nhiên là nếu thành chủ giết người thì chứng tỏ người kia nhất định không vô tội.”
“...”
Thôi được rồi, đã nói tới vậy rồi thì không còn cách nào nói tiếp được nữa.
Mặc dù người dân thành Thiên Ma có phản ứng rất kỳ lạ, nhưng thành Thiên Ma xây dựng lại sau cuộc chiến vẫn nhận được sự giúp đỡ của nhân sĩ từ mọi nơi.
Ngoài ra còn có một Hiên Viên Hoàng vẫn trấn thủ ở đây, không ai dám làm gì thành Thiên Ma do thiên ma để lại, hoàng tộc Hiên Viên cũng không phải người dễ trêu vào.
Thiên ma đột nhiên rời đi, không ai biết hắn đi nơi nào, người trong toàn bộ Đại lục Vũ Thiên đều đang lặng lẽ thảo luận chuyện này, đồng thời chú ý đến tình hình của đại lục, chỉ sợ thiên ma đột nhiên ma tính đại phát, chạy tới đồ thành giết người.
Chỉ có điều đã qua một thời gian dài mà toàn bộ đại lục vẫn bình an, ngoại trừ những tranh chấp do bất bình nho nhỏ của một số nhân vật gây ra thì đều chưa nghe nói đến một số lượng lớn người chết ở Đại lục Vũ Thiên.
Dường như thiên ma đã biến mất.
Đương nhiên cũng chỉ là “dường như” thôi, chỉ cần là võ giả đạt tới một trình độ thực lực nhất định thì đều có thể cảm nhận được khí tức kinh người phát ra từ hắn. Mặc dù vào lúc này không thể xác định thiên ma đang ở đâu, nhưng rõ ràng là hắn vẫn còn tồn tại ở nơi đây.
…
Cho đến khi thành Thiên Ma trở lại bình thường và tất cả các tòa nhà bị phá hủy trong cuộc chiến tranh đã được xây dựng xong thì thiên ma đang mất tích cuối cùng cũng quay trở lại.
Khi cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ đó, người dân thành đều mềm nhũn cả người, trực tiếp quỳ xuống.
Trên bầu trời, một luồng ma khí gầm thét điên cuồng bay vào phủ thành chủ thành Thiên Ma.
Nam nhân ôm Trì Am đáp xuống đất, nhìn thấy quản gia và Tư Tùy “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt họ.
Vẻ mặt hắn thản nhiên, đôi mắt đỏ như máu không hề có cảm xúc mà một con người nên có, dường như nhìn thấy những nhân loại đang sợ hãi này đã không còn quan trọng gì nữa.
Mà Trì Am bị thiên ma cưỡng ép lại nhìn không khác thường ngày là bao, vô cùng hòa ái dễ gần nói: “Ôi chao, hai người đừng như vậy. Tuy chàng ấy đã trở thành thiên ma nhưng vẫn còn là Tư Ngang, vẫn còn ý thức, không cần phải sợ.”
Đám người nhìn nàng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tư Tùy cười khổ nói: “Phu nhân, không phải bọn ta sợ thành chủ, mà là khí thế của thành chủ bây giờ… khiến bọn ta run chân.”
Khí tức thiên ma quá cường đại, võ giả bị áp chế không thể sinh lòng phản kháng, run chân là chuyện bình thường.
Nghe xong, Trì Am liền huých cùi chỏ vào người nam nhân phía sau, sau đó nàng lại nhe răng đau đớn, lập tức được nam nhân nhẹ nhàng xoa vào chỗ đau cho.
“Khiêm tốn tí đi, lỡ như chàng khiến họ sợ hãi thì sau này sẽ không có ai phục vụ ta nữa đâu.” Trì Am vừa thở hổn hển vừa nói.
Nam nhân mặt không thay đổi nhìn nàng, nói với vẻ cứng nhắc: “ Không thu về được.”
Trì Am: “...”
Hiên Viên Hoàng vẫn chưa rời đi cũng đã nghe tin, vừa nhìn thấy hai người bọn họ hắn ta cũng thiếu chút nữa chân mềm nhũn khuỵu xuống.
Cũng may là hắn làm Hoàng đế đã lâu, uy danh dần sâu hơn, để giữ thể diện cho Hoàng đế hắn ta đành cố chống lại khí thế của đối phương, run rẩy đi tới trước mặt họ.
“Hoàng thúc, hoàng thẩm, hai người đã về rồi.” Từ Hiên Viên Hoàng vừa nói vừa nhìn Trì Am tỏ vẻ “làm tốt lắm”