Vẻ mặt võ giả kia đau lòng, nếu không phải do Hiên Viên Hoàng vẫn còn đang ở đây, phải giữ gìn hình tượng thì nói không chừng hắn đã sớm đau lòng đến nỗi hít thở không thông rồi. Hắn đành lặng lẽ lui sang một bên, vuốt ve đoạn xương cá còn lại, vẻ mặt tràn đầy lưu luyến.
Trì Am cười đến mức run cả người, lại phải đề phòng người bên ngoài phát hiện nên che chặt miệng lại.
Tay đang che miệng của nàng bị người ở phía sau kéo ra, sau đó mặt nàng bị kéo qua, người phía sau lại gần, dán lên môi nàng, hai tay ôm eo nàng, không thèm để ý bọn họ đang trốn trong một phòng tối chật hẹp.
Trì Am tưởng là do hắn không thích mình quá chú ý tới những người khác, thế là túm cổ hắn hôn an ủi mấy lần, tiếp tục quan sát Trì Tinh trong đám người.
Trì Tinh vẫn vô cùng bình thản, ánh mắt và hành động của nàng ta đã cho thấy nàng ta biết bí mật của lăng mộ đại đế, cũng biết thứ được cất giấu trong ao máu là gì, cũng biết chỗ lợi hại của ao máu.
Nhưng nàng ta lại tỉnh táo đứng một bên, làm ra đủ tư thái đáng có của hậu bối, để mặc cho những người kia giày vò.
Sau khi nam nhân an phận được một lát, lại thấy nhàm chán, phát hiện nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm một người, mất hứng nói: “Nhìn nàng ta làm gì?”
“Xem nàng ta định làm cái gì.” Trì Am trả lời.
“Có gì đáng xem?” Hắn vẫn không vui, bây giờ trong ao máu kia chả có thứ gì nữa, những người kia muốn làm gì thì cũng không nhìn được.
“Đúng là không nhìn được.” Trì Am phụ họa, trong lòng lại thầm nghĩ, có nên nhân cơ hội này xử lý Trì Tinh hay không.
Càng nghĩ càng thấy chủ ý này rất hay, nhưng trước đó, nàng vẫn nên nhìn xem bản lĩnh của Trì Tinh đến đâu, xem xem rốt cuộc nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh, và lai lịch của nàng ta là gì. Nàng có thể nhạy cảm cảm nhận được sự khác lạ của Trì Tinh, khác với những nữ trùng sinh và nữ xuyên không kia nàng đã gặp phải ở những thế giới khác trước đây.
Nghĩ đến đây, Trì Am lại đột nhiên vươn tay, vẽ ra một linh đồ hư ảo ở giữa không trung.
Lúc linh đồ được vẽ thành công, lóe lên linh quang, lơ lửng giữa không trung.
Nam nhân bị hấp dẫn bởi động tác của nàng, nhưng hắn chỉ im lặng ôm Trì Am, nhìn tấm linh đồ trong không trung kia.
Sau khi vẽ thành công linh đồ, ứng nghiệm suy đoán của nàng, Trì Am biết thế giới này cho phép tồn tại lực lượng của thế giới khác.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, Trì Am nhận ra rằng mỗi một thế giới đều có quy tắc, quy tắc cũng không cho phép lực lượng siêu nhiên của thế giới kia tồn tại, thậm chí hệ thống sức mạnh khác cũng không cho phép xuất hiện. Cho nên mỗi khi đi đến một thế giới, nàng đều phải cẩn thận từng li từng tí, không dùng sức mạnh vượt quá hệ thống sức mạnh của thế giới kia, để tránh bị quy tắc phát hiện đuổi nàng đi, sau đó lại biến thành chết sớm.
Nhưng Trì Tinh hạ nguyền chú trên người nàng, khiến nàng phát hiện sức mạnh của Trì Tinh khác với thế giới này, nàng liền suy đoán liệu có phải tính bao quát của hệ thống sức mạnh của thế giới này cao hơn hay không.
Bây giờ xem ra, quả đúng thật là như thế.
Tính bao quát cao thì tốt, như thế thì năng lực phòng thân của nàng cũng nhiều hơn chút, khả năng sống sót nhiều hơn.
Có được phát hiện này, tâm trạng của Trì Am vô cùng vui vẻ, trong ánh mắt nhìn về phía Trì Tinh cũng không nồng đậm sát khí nữa, cười híp mắt nhìn một đám người bên ngoài vẫn đang làm đi làm lại.
Làm trò được một lúc, thấy đám người kia mặc dù không cam lòng nhưng vẫn không chịu từ bỏ, Trì Am đột nhiên quay đầu nói với nam nhân phía sau: “Tư Ngang, gọi mãng ma kia quay lại đi, đến lúc làm việc rồi.”
Nam nhân đáp một tiếng, cong ngón tay, đầu ngón tay có mấy sợi ma phong xuất hiện, xuyên qua bức tường.
Rất nhanh mãng ma đã trở về, cũng không biết lúc trước nó trốn đi chỗ nào, lúc đi ra kèm theo một loạt tiếng xè xè đặc trưng của động vật máu lạnh, khiến còi báo động của đám võ giả vốn còn muốn tiếp tục tìm kiếm trong huyết trì kêu réo riết, cũng bất chấp không lo tìm nữa, lập tức muốn rút lui.
Đáng tiếc tốc độ của mãng ma quá nhanh, trong giây lát đã trườn từ một thông đạo vào, cơ thể mãng ma dựng đứng lên, thể hiện tư thế sắp tấn công, trong miệng phun ra một luồng ma phong, cái đuôi mạnh mẽ quét ngang một cái, đám võ giả bị nó truy đuổi vô cùng chật vật.
Trì Am nhìn thấy Trì Tinh vốn không làm gì nhưng nhân lúc hỗn loạn này, nàng ta ném ra mấy thứ màu vàng xanh nhạt, con rối ma pháp giống nhân sâm kia trượt vào trong ao máu, ao máu dâng lên một vòng gợn sóng, rất nhanh đã yên ả trở lại.
Đám người đề phòng ma mãng, không ai chú ý tới cảnh này.
Trì Am lại dùng khuỷu tay đụng vào nam nhân phía sau, nói: “Có thể mang mấy thứ đồ kia tới đây cho ta xem không?”
Nam nhân ngoắc ngoắc tay, đột nhiên trong đại điện ma phong nổi lên tứ phía, thổi mạnh làm cho đám người ngã trái ngã phải, rồi lại còn phải đối phó ma mãnh, cuối cùng phải giật gấu vá vai. Mà trong trận cuồng phong, ao máu đang yên ả cũng nổi lên gợn sóng, dòng máu trong ao dâng lên, giống như một dòng suối phun, phun ra giữa không trung.
Phựt vang một tiếng, con rối nhỏ màu vàng xanh nhạt bị dòng máu phun ném ra, rơi trên mặt đất.
Trì Tinh thấy cảnh này, mặt đen như đít nồi.
Nàng ta chợt quay đầu nhìn bốn phía, lại không nhìn thấy người nào nghi ngờ là thành chủ thành Thiên Ma, nhưng ma phong quen thuộc này, nàng ta có thể xác định người làm ra tất cả những chuyện này chính là thành chủ thành Thiên Ma.
Nhìn thấy mấy con rối nhỏ rơi trên mặt đất, có người ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
“Vừa rồi ta nhìn thấy nó bị ném ra từ trong ao máu, đây là vật gì vậy, sao lại không sợ bị ao máu ăn mòn?”
Lực chú ý của mọi người đều bị mấy con rối nhỏ hấp dẫn, dường như ngay cả con mãng ma kia cũng bị hấp dẫn, không tiếp tục truy đuổi bọn họ nữa, cũng làm cho đám võ giả kia thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của Hiên Viên Hoàng đột nhiên nhìn vào Trì Tinh đứng trong đám người.
Ánh mắt của hắn ta sắc bén lạnh lẽo, Trì Tinh bị hắn ta nhìn thì thầm giật mình, cơ bắp cả người đều căng cứng.
Hiên Viên Hoàng nhìn nàng ta, giọng nói lãnh lùng uy nghiêm, “Trì nữ quan, thứ này là của ngươi?”
Những người khác nghe được lời này, cũng giật mình nhìn qua, Thập Lục công chúa ngây thơ ngu ngốc nói: “Đây là của Tinh Nhi á? Tinh Nhi ngươi có đồ tốt có thể đi vào ao máu như vậy, sao vừa rồi ngươi không lấy ra?”
Trì Tinh im lặng nhìn bọn họ.
Lúc này, tiếng cọ sát của đá vang lên, cả đám người nhìn sang đó, chỉ thấy một bức tường trong điện mở ra một cái cửa nhỏ, có hai người đi ra từ bên trong.
Khi thấy trong hai người đó có nam nhân cặp mắt màu đỏ máu mặc cẩm bào màu đỏ sẫm kia, trong nháy mắt đám người đã biết thân phận của hắn.
Trì Tinh nhìn thấy hắn, con ngươi co rụt lại, vô thức lấy từ trong không gian ra vũ khí có uy lực lớn nhất của mình.
Nhưng mà tốc độ của nam nhân kia lại nhanh hơn, dường như có một cơn gió màu đỏ đậm thổi qua, trong nháy mắt đã thổi đến trước mặt Trì Tinh, chưởng phong hóa thành lưỡi dao, chặt đứt tay cầm vũ khí của Trì Tinh.
Trì Tinh thét lên vì đau đớn, tay cụt rơi trên mặt đất, mặt đất đầy máu, nàng ta nhịn nỗi đau xuống, hô lên một tiếng: “Hỏa long viêm!”
Một con rồng lửa bỗng dưng hiện ra, gào thét bay về phía nam nhân.
“Thần long mượn nước!”
Trì Am quát lên một tiếng, nước trong ao máu hóa thành một con huyết long lao xuống, đối đầu với con hỏa long kia, thủy long và hỏa long giết chóc nhau giữa không trung.
Nam nhân nhân cơ hội này, dùng một chưởng đánh bay Trì Tinh, nàng ta đập mạnh vào vách tường.
Người chung quanh giật mình nhìn cảnh này, con mắt như muốn rơi ra ngoài.
Hai con rồng rất nhanh đã tan ra với nhau giữa không trung, hóa thành một luồng khói trắng rồi biến mất.
Nam nhân giơ tay lên, ma phong trong tay xoay tròn, phóng về phía Trì Tinh đã ngã xuống ở góc tường.
Trì Tinh che cái tay cụt của mình, trơ mắt nhìn chưởng phong nhận kia phóng về phía ngực nàng ta, con ngươi co rụt lại, nhớ tới trước khi chết mình đã phải chịu đựng gì ở đời trước, không nhịn được đau khổ cười lên.
“Vẫn còn năm năm, năm năm sau thiên ma phá phong ấn thức tỉnh, cho dù ngươi có huyết mạch của hoàng tộc Hiên Viên thì cũng chỉ có thể trở thành một ma đầu, hủy diệt Đại lục Vũ Thiên…”
Giọng nói của nàng ta vô cùng thê lương, đinh tai nhức óc.
Chưởng ma phong kia đến trước ngực nàng ta thì đột nhiên dừng lại, sau đó bỗng nhiên đánh mạnh vào người nàng ta, đập mạnh nàng ta vào tường một lần nữa.
Trì Tinh phun ra một ngụm máu, cả người nằm sõng soài trên mặt đất, ý thức mơ màng, nhưng vẻ mặt vẫn oán hận lặng lẽ nhìn về hướng cách đó không xa, giống như muốn trút hết nỗi lòng tình cảm phức tạp cả đời ra ngoài.
Nam nhân giơ tay, ma phong giống như có ý thức của riêng mình quay về, trở về đầu ngón tay của hắn xoay tròn tại chỗ, làm nổi bật lên sắc mặt lạnh lẽo âm u uy nghiêm của nam nhân kia.
Mọi người ở chung quanh đã sớm bị chuyện phát sinh đột ngột này làm cho sững sờ, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Khi nhìn thấy hai con hỏa long, thủy long kia, Hiên Viên Hoàng rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, chỉ là lúc nghe thấy lời Trì Tinh nói, trong mắt hắn ta hiện lên sát ý, nhìn thoáng qua nam nhân mặc trường bào màu đỏ sẫm giống như ác quỷ, đầu ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn không ra tay vào lúc này.
Mấy hoàng tử đứng bên cạnh Hiên Viên Hoàng nhạy bén cảm giác được sát ý của hắn ta, đột nhiên trong lòng giật nảy một cái.
Trì Am đi tới, nhặt một con rối ở trên đất lên, kiểm tra một lúc, tiếp tục liên hệ với sức mạnh của Trì Tinh khi ra tay lúc trước, trong lòng đã có đáp án chính xác về hệ thống sức mạnh của nàng ta.
Đây cũng là một loại ma pháp, Trì Tinh này đã tu luyện một loại hệ thống sức mạnh pháp thuật, không chế nguyên tố trong không khí.
“Trói chặt nàng ta lại, đừng để nàng ta chạy.” Trì Am mở miệng nói.
Nam nhân nhìn về phía con mãng ma kia, mãng đại gia kêu xè xè một tiếng, có phần không tình nguyện, nhưng dưới cắp mắt đỏ nhìn chằm chằm kia, nó chỉ có thể bất đắc dĩ dùng cái đuôi của mình cuốn người trên đất lên, tự mình trông coi.
Sau khi trói xong Trì Tinh, Trì Am nhìn về phía đám võ giả kia, nghĩ nghĩ một lát rồi nói với bọn họ: “Đồ trong ao máu này bọn ta đã lấy đi, nếu các ngươi muốn thì tìm gặp hắn.”
Nàng chỉ vào nam nhân mặt không đổi sắc.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cặp mắt màu đỏ kia của nam nhân, nào còn dám có tâm tư gì nữa, đều nhao nhao nói: “Nếu thành chủ thành Thiên Ma đã lấy được thì chính là của thành chủ, là nó không có duyên với bọn ta.”
Trì Am hết sức hài lòng, những võ giả này thật sự rất biết thời biết thế.
Dù không biết thời biết thế thì cũng còn cách nào nữa đâu, vừa rồi lúc thành chủ thành Thiên Ma ra tay, bọn họ còn chưa kịp không nhìn rõ thì Trì Tinh đã bị đánh ra nông nỗi này rồi, có thể thấy được hắn thực lực thâm hậu, e là cho dù Hiên Viên Hoàng có tu vi cao nhất trong bọn họ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Hơn nữa, rõ ràng con mãng ma kia cũng đã bị thành chủ thành Thiên Ma thu phục, họ nào dám có ý kiến gì nữa?
Nam nhân ngay cả mãng ma cũng có thể thu phục, đã là vô địch thiên hạ, người thông minh sẽ không đối đầu với hắn, cho dù biết trong đó có nhiều điểm kỳ lạ, lời Trì Tinh nói lúc trước cũng có lượng tin tức rất lớn, nhưng… Hiện tại ai dám hỏi?
Những võ giả kia rất biết điều rời đi, chỉ hoàng tộc Hiên viên và mãng ma đang trói Trì Tinh còn ở lại.