Ánh trăng như dòng nước trút xuống mặt đất, xuyên qua cửa sổ cao lớn xập xệ, tạo thành hình chữ nhật chiếu nghiêng, càng khiến chung quanh trở nên tối tăm cô tịch.
Trong không khí là sự tĩnh lặng dài dằng dặc, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên.
Trì Am ôm Tư Ngang, dễ dàng nhảy lên ban công ngoài cửa sổ, dáng người như một con linh miêu, ngồi ở đó lắng nghe hai người trong phòng trò chuyện.
Họ lần theo dấu vết của máy định vị trên người hai người kia, chạy cả buổi mới phát hiện hai người này đã sớm trốn thoát khỏi tay Đào Vi Lan. Chủ lực chạy trốn đương nhiên là Nghệ Hi, mặc dù bình thường người đẹp bằng giá này rất ít nói, nhưng lại cực có thủ đoạn, mang theo rất nhiều đồ chơi nhỏ nhắn thú vị trên người, hạ gục mấy tên Chiến sĩ cuồng thì không thành vấn đề.
Lúc đó người mà Đào Vị Lan để lại canh gác không lục soát họ, cho nên mới trúng kể.
Tiếc rằng lúc họ đến đó, Đào Vi Lan đã rời đi, cho nên chỉ có thể tiếp tục bám đuôi hai người đã chạy trốn.
Họ đến không trễ, vừa lúc nghe thấy hai người trong phòng đang trao đổi cái gọi là ám hiệu, hơn nữa là Nghê Hi chủ động tiết lộ.
Nghê Hi là người thông minh. Sự thông minh của cô ấy thể hiện ở chỗ không lộ dấu vết, trong lúc nhất thời Trì Am cũng không rõ có phải cô ấy chuyên môn dụ dỗ Phương Lạc Chương nói cho họ nghe hay không.
Ám hiệu là “Bá Thế Dị Hoàng”.
Trì Am: “...”
Tư Ngang liếc cô, xích lại gần sát có một chút, hôn cô một cái rồi mới ôm cô, hài lòng nghe cuộc trò chuyện trong phòng.
Chẳng qua không lâu sau, anh hài lòng không nổi nữa.
Trong phòng rất yên ắng.
Sau một lúc lâu, giọng nói lạnh nhạt của Nghê Hi vang lên: “Phương Lạc Chương, cậu thật sự rất ngốc đấy, cậu biết không?”
Nghe vậy, Phương Lạc Chương ỉu xìu. Cậu ta vùi đầu vào đầu gối, nhỏ giọng nói: “Tôi biết... Tôi không thông minh, không thể giấu được suy nghĩ trong lòng, lúc nào cũng khiến người ta thấy cái là biết ngay. Chắc hẳn Tư ma vương đã nhìn thấu tôi nên mới giữ tôi lại bên cạnh, đương nhiên chắc vẫn còn một điểm nữa là Trì Am thích tay nghề nấu ăn của tôi.”
“Trước khi đến thế giới này, tôi còn đang học đại học, là một trạch nam chính hiệu, bình thường không tham dự hoạt động đoàn đội gì, chỉ thích chơi game, đọc tiểu thuyết, cày anime... Lúc đó bộ tiểu thuyết mà tôi thích nhất chính là “Bá Thế Dị Hoàng, tiếc rằng tác giả lại drop, tôi quả thực sắp nổi điên đến nơi, chỉ hận không thể chui vào máy tính sang đầu bên kia bóp chết tác giả. Nào ngờ sau này cuốn tiểu thuyết “bị thái giám” đó lại xuất hiện nhiều fanfic đến thế, còn có rất nhiều cuốn viết hay, không được đọc kết cục của nguyên tác nên tôi đành phải đi đọc fanfic...”
“Cho nên cậu đã đọc rất nhiều fanfic của Bá Thế Dị Hoàng?” Giọng Nghệ Hi hơi quái dị.
“Đúng.” Nhắc đến thứ mình thích, Phương Lạc Chương lập tức ném sự ỉu xìu ra sau đầu, vui vẻ nói: “Tôi đã đọc mấy bộ fanfic, có đủ loại nhân vật chính, nào là xuyên sách, nào là trùng sinh, còn rất hay nữa...”
“Thế là, bây giờ chúng ta đang xuyên vào một cuốn fanfic hả?” Nghệ Hi bình tĩnh hỏi.
“... Hình như là vậy, mà cũng hình như lại không phải.” Phương Lạc Chương chần chờ: “Thế giới này đã biến thành nồi lẩu thập cẩm rồi, tôi cũng không thể nói rõ nữa. Bởi vì tôi phát hiện bất kể là nhân vật chính trong nguyên tác hay là nhân vật chính trong fanfic, họ đều thật sự tồn tại, tình tiết và cốt truyện giao thoa với nhau, nhưng lại khác biệt, bởi vì sự lựa chọn của mỗi người trong thế giới này là khác nhau khiến cốt truyện tiến hành theo hướng ổn định. Đào Vi Lan chính là nữ chính trong một cuốn fanfic Bá Thể Dị Hoàng Chi Truyền Nhân Thiên Sư Trùng Sinh, chị đã đọc cuốn fanfic này chưa?”
Nghê Hi: “... Chưa.”
“Vậy thì tôi nói cho chị nghe về cuốn fanfic này đi. Nữ chính fanfic là Đào Vị Lan, cô ta là một thành viên trong hậu cung của nam chính Ngao Dẫn, suýt nữa chết trong một lần bị nữ nhân trong hậu cung của nam chính hãm hại, đúng lúc đó được một con thể tiến hóa dị hình cứu sống. Khi đó còn thể tiến hóa đó là cấp A, là thể tiến hóa đầu tiên tiến hóa thành cấp A luôn, đã trông rất giống nhân loại. Con thể tiến hóa đó đối xử với cô ta rất tốt, sau này dưới sự sắp đặt của cốt truyện, thể tiến hóa đó đã bị nam phụ Tư Ngang của Bá Thế Dị Hoàng" giết chết. Tư Ngang lấy thân thể của thể tiến hóa cấp A đó đi nghiên cứu. Còn Đào Vi Lan thì xem như gián tiếp chết trong tay Tư Ngang.”
“Nghe nói tác giả fanfic rất thích tình yêu vượt chủng tộc giữa Đào Vi Lan và thể tiến hóa, cho dù không có tình yêu thì cũng có thể ghép hai người thành một cặp. Cho nên mới cho Đào Vi Lan trùng sinh, nam chính chính là con thể tiến hóa cấp A đã cứu Đào Vị Lan...”
Dựa theo lối mòn, nữ trùng sinh làm nhân vật chính, đương nhiên phải có bàn tay vàng.