Nghe thấy mấy tiếng hít thở nhợt nhạt trong con đường tối tăm đằng trước, bước chân Trì Am hơi dừng lại, cẩn thận đi theo Tự Ngang đến đó, vểnh tai lên lắng nghe, sau đó nghe thấy thợ mỏ đang thương lượng kế hoạch chạy trốn.
“Nếu có thể chạy thoát thì chúng ta sẽ tiết lộ chỗ này cho quân đội.” Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Nếu quân đội biết mạch khoáng này là quặng Lân Phách Tinh thì chắc chắn sẽ động tâm, khi đó quân đội phái người đến đây, chúng ta sẽ được giải cứu.”
“Nhưng quân đội... Thật sự để ý tới mạng sống của người thường chúng ta sao?” Một người ngập ngừng hỏi.
“... Cho dù không để ý tới chúng ta thì cũng sẽ để ý tới Lân Phách Tinh.” Giọng khàn khàn tiếp tục nói.
Lắng nghe một lát, Trì Am đột nhiên nhận ra chủ nhân của giọng nói khàn khàn đó, nhất thời kinh ngạc.
Sự khác thường của cô bị người đàn ông bên cạnh cảm nhận được, sau đó một bàn tay bịt miệng cô, nhẹ nhàng kéo cô rời đi.
Đến một chỗ không có người, anh đè cô trên vách núi, trán anh kề sát vào trán cô một cách thân mật, dịu dàng hỏi cô: “Am Am, em quen biết họ à?”
Giọng điệu như người chồng gặng hỏi gian phu này là thế nào?
Trì Am lại lần nữa cạn lời, chưa bao giờ biết máu ghen của người đàn ông này lại lớn đến thể. Cô thành thật trả lời: “Em biết, trước kia đã từng hợp tác, họ là anh Tiêu với Mục Tử Yến, Thiệu Sĩ.”
Nhớ đến lúc mới tới thế giới này vì mạng sống mà đi tìm tinh thể bọ cạp đỏ, Trì Am bèn hợp tác với nhóm người anh Tiêu, Mục Tử Yến, cuối cùng đại nạn không chết cùng nhau ngồi xe huyền phù của Lục Hành trở về thành phố.
Sau này được đưa đến khu năm, cô còn cho rằng về sau sẽ không gặp lại những người này, nào ngờ lại gặp ở đây, đúng là duyên phận.
Hơn nữa, từ cuộc trò chuyện vừa rồi của họ thì hình như những người này bị Vũ tộc bắt tới đây.
Nghe cô nói xong, Tư Ngang nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cô, dịu dàng nói: “Am Am có muốn cứu họ không?”
Hơi thở nóng hầm hập của người đàn ông phải lên mặt khiến cả người cô bỗng mềm nhũn, trên mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Trì Am nhìn anh, cố gắng không để mình bị anh ảnh hưởng, suy nghĩ rồi nói: “Có năng lực cứu thì giúp họ một tay đi. Hơn nữa Lân Phách Tinh này là nguồn năng lượng rất tốt, chắc các anh cũng muốn đúng không? Chi bằng trở về điều động quân đội lại đây chiếm lĩnh nơi này.”
Tư Ngang xoa đầu cô, nở nụ cười nhợt nhạt, lại khiến người ta chỉ nhìn một chút thôi cũng cảm thấy trong lòng sợ hãi.
Hai người lắng nghe kế hoạch của mấy người kia rõ ràng, cho nên khi Mục Tử Yến tranh thủ bỏ chạy lúc nhóm anh Tiêu chế tạo náo loạn, hai người cũng bám theo sau lưng anh ta, hơn nữa giúp anh ta quấy nhiễu tầm mắt của Vũ tộc truy đuổi đằng sau.
“Ai?” Mục Tử Yến cảnh giác kêu lên, cho rằng Vũ tộc đuổi theo.
Trì Am kéo Tự Ngang đi ra từ bóng tối.
Khi thấy rõ là Trì Am, Mục Tử Yến kinh hãi, sau đó nhíu mày kinh ngạc nhìn họ, thấp giọng hỏi: “Các cậu là... quân nhân khu năm ư?”
Quân trang mặc trên người họ là quân trang khu năm.
“Đúng vậy.” Trì Am nở nụ cười ấm áp rất dễ khiến người ta tin phục: “Mục Tử Yến, lần này chúng tôi theo mệnh lệnh đến đây điều tra tình hình ở biên cảnh, không ngờ lại phát hiện Vũ tộc xây dựng căn cứ bí mật ở chỗ này.”
Mặc dù Mục Tử Yến vẫn chưa thả lỏng cảnh giác, nhưng cũng không đề phòng như trước.
Anh ta im lặng chốc lát, không hỏi tại sao Trì Am là một người bình thường mà lại có thể trà trộn vào quân đội, chỉ nói: “Tôi có bản đồ mỏ quặng, có thể làm người dẫn đường cho các cậu, điều kiện là giúp tôi cứu nhóm anh Tiêu ra ngoài.”
Trì Am quay sang nhìn về phía Tư Ngang.
“Được.” Tư Ngang hờ hững nói.
Trì Am mỉm cười với Mục Tử Yến, nói: “Anh có thể tin tưởng anh ấy, anh ấy là quan chỉ huy khu năm.”
Mục Tử Yến lại kinh hãi thêm lần nữa, sau khi kinh ngạc xong thì nhìn hai người, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quặc, nhưng kỳ quặc ở chỗ nào thì trong lúc nhất thời anh ta không thể nói rõ.
Mất mấy tiếng, dưới sự dẫn đường của Mục Tử Yến, cuối cùng họ cũng rời khỏi lòng đất không có ánh mặt trời.
Lúc này bên ngoài đã gần đến chiều tối.
Hai người vừa ra ngoài thì nghe thấy tiếng sột soạt, chỉ thấy trong bụi cỏ đằng trước không xa, hai người toàn thân dính đầy hoa cỏ, nhìn họ với vẻ mặt mừng phát khóc.
“Quan chỉ huy!”
Trì Am nhìn họ, cuối cùng nhận ra một trong hai binh lính biến mình thành người rừng có biệt danh là Mèo Rừng, chính là một trong số các thân vệ đi theo Tự Ngang ra ngoài làm nhiệm vụ, khứu giác của cậu ta cực kỳ nhạy bén.
Tư Ngang ra hiệu cho họ rời khỏi nơi này trước, tìm đến một nơi an toàn rồi mới ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể hỏi Mèo Rừng tình hình bên ngoài.
“... Mấy ngày nay chúng tôi vẫn đang tìm anh, nhưng mà lúc đó vụ nổ dẫn tới núi lở vùi lấp hiện trường nên không biết hai người ở đâu, mấy ngày nay đành phải tìm kiếm hai người trong rừng.” Nói tới đây, Mèo Rừng dừng lại một lát, không nhịn được mà nhìn hai người, trong lòng thầm nhủ.
Quả nhiên, quan chỉ huy chính là một con quái vật mà, Vụ nổ lớn với núi lở mạnh thế mà cũng không giết anh được, còn thứ gì có thể giết chết anh nữa đây?
Nghĩ vậy, cậu ta không nhịn được lại nhìn cô gái cùng chạy lung tung với quan chỉ huy, chỉ mới nhìn một chút đã bị hoảng sợ, khó tin nhìn họ, cuối cùng cũng phát hiện cảm giác khác thường lúc mình nhìn thấy quan chỉ huy khi nãy là gì.
Trì Am vốn đang trò chuyện với Mục Tử Yến, cảm nhận được tầm mắt của Mèo Rừng thì liền quay sang nhìn cậu ta, phát hiện vẻ mặt cậu ta kinh hãi, không khỏi âm thầm buồn bực. Càng buồn bực hơn là lúc đám thân vệ phân tán trong rừng của Tư Ngang cuối cùng cũng tìm đến nơi này, khi thấy cô thì vẻ mặt cũng kinh hãi, thế này là thế nào?
Trời hơi tối một chút, Tư Ngang nói với hai mươi thân vệ tìm đến nơi: “Đêm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai trở về.”
Sau khi ra lệnh xong, anh bèn nắm tay Trì Am đi vào lều trại do thân vệ dựng lên nghỉ ngơi.
Mãi tới khi hai người đã chui vào trong lều, đám thân vệ kia mới chậm rãi thả lỏng, sau đó quay sang nhìn về phía Mục Tử Yến.
Nếu là bình thường, đối với người thường không có gen chiến sĩ thế này, họ đương nhiên sẽ chẳng buồn liếc nhìn. Nhưng lúc nãy họ phát hiện người thường này lại quen biết Trì Am, thế thì rất đáng chú ý.
Mèo Rừng ôm vai Mục Tử Yến, vẻ mặt anh em thân thiết nói: “Nhóc con, cậu to gan thật đấy nhỉ, cũng dám ngồi gần người của quan chỉ huy như thế. Cậu quen biết Trì Am bao lâu rồi?”
“Cái gì?” Mục Tử Yến khó hiểu.
Mèo Rừng Vỗ vai anh ta với vẻ đồng cảm: “Quan chỉ huy của bọn tôi mạnh đến mức biến thái, dám chống lại anh ấy không chết thì cũng tàn phế, thế mà cậu còn có thể ngồi ở đây, thật đúng là khó tin. Cậu là bạn của Trì Am trước kia hả? Xin khuyên cậu một câu, cách cô ấy xa một chút, bằng không...”
Cuối cùng Mục Tử Yến cũng hiểu được ý cậu ta, lại nhìn lều trại ở cách đó không xa, rốt cuộc hiểu được điều gì đó, nhất thời hít vào một hơi.
“Trời ạ, thì ra quan chỉ huy khu năm thích đàn ông à.”
Hèn chị lúc nãy sao anh ta cứ cảm thấy kỳ quặc, bây giờ mới biết, rõ ràng quan chỉ huy khu năm đối xử với Trì Am bằng phương thức như đối xử với tình nhân, cực kỳ che chở cho cô, ngay cả đi đường núi cũng phải bế cô, sợ cô mệt.
Đám người Mèo Rừng nghe thấy tiếng kinh hô của anh ta thì suýt nữa vấp chân mình ngã sấp mặt.
Họ lũ lượt quay đầu nhìn người đàn ông bình thường này, nhất thời không nói gì.
Được rồi, thân thể gầy gò mảnh khảnh của Trì Am, mặc quân trang không vừa người, thoạt nhìn đúng là rất giống con trai. Nhưng cũng không thể cho rằng quan chỉ huy của họ thích con trai được chứ! Mặc dù nữ nhân ở thế giới này rất ít, nhưng không hiểm đến mức quan chỉ huy không tìm được vợ đâu.
Nhưng họ cũng không thể ngang nhiên công bố thân phận nữ tính của Trì Am được, một đám thân vệ đành phải rối rắm đi sang một bên, không để ý tới Mục Tử Yến cũng đang rối rắm khiếp sợ.