Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Trì Am bỗng mở choàng mắt, phát ra những tiếng rên rỉ khó chịu.

Đôi mắt nàng mở lớn, con ngươi tan rã, rõ ràng còn chưa thoát khỏi cảnh trong mơ kia, trong chốc lát không cách nào tách được mộng cảnh và hiện thực.

“Am Am, nàng tỉnh rồi hả?” Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu của nàng.

Trì Am đờ đẫn giây lát, cuối cùng tầm mắt tan rã cũng tụ lại, nhìn nam nhân đang cúi đầu nhìn mình chăm chú.

Lúc này trong mắt nam nhân, thiếu nữ đang yên tĩnh nằm trong lòng mình, đôi má hồng hào ửng đỏ mất tự nhiên, vết đỏ nơi khóe mắt kia khiến nàng tăng thêm mấy phần quyến rũ thuộc về nữ nhân. Rõ ràng là một thiếu nữ thơ ngây, nhưng lúc này cả người nàng lại lộ ra sự quyến rũ mị hoặc chỉ nữ nhân mới có.

Ánh mắt nam nhân trở nên hơi âm u, rút thần trí ra khỏi mộng cảnh.

“Tư Ngang?” Trì Am ấp ủng gọi một tiếng, trong lúc nhất thời không phân rõ đâu là mơ hay thật.

Thập Thất hoàng từ ừ một tiếng hỏi: “Trên người nàng có chỗ nào khó chịu không?”

Trì Am thẫn thờ nhìn hắn một lúc rồi mới lắc đầu, vội vàng bò dậy từ trong lòng hắn, không dám nhìn Tư Ngang. Lúc này nàng chỉ cảm thấy gò má nóng bừng, suýt chút nữa không nhịn được mà muốn hét ra tiếng, thế nhưng...

Tại thời điểm như vậy thật sự không cần đói khát như thế chứ.

Cơ thể của Tư Ngang trong thế giới này không được tốt, nàng đã chuẩn bị tâm lý yêu đương với tinh thần Plato* cùng hắn, đời này chỉ có một mình hắn mãi cho đến khi sinh mệnh của hắn kết thúc.

(*: Tình yêu trong sáng, không tình dục) Nào biết nàng lại mơ thấy hắn ở trong mộng... Quả thật khiến nàng không biết trốn vào đâu.

Trì cô nương không biết trốn vào đâu suýt chút nữa lộn nhào lật đật bò dậy né tránh bên cạnh hắn, sợ Thập Thất hoàng tử nhìn ra được điều gì đó, vậy là nàng vội vàng đứng dậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh một cách kĩ càng.

Trước lúc Trì Am mất đi ý thức, mặt sông đột nhiên dâng trào sóng lớn. Tất cả mọi người trên thuyền đều bị sóng cuốn vào trong nước, rơi vào bên trong lốc xoáy kia. Lực hút của lốc xoáy kia quá mạnh, cuối cùng mọi người đều mất đi ý thức, cũng không biết đã bị đưa đi nơi nào.

Nhưng mà bây giờ, Trì Am lại phát hiện họ đi vào một nơi giống như đảo nằm giữa hồ. Phía trước là một vùng nước mênh mông không trông thấy điểm cuối. Trên mặt nước là thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chim bói cá bay qua. Lúc này nàng và Thập Thất hoàng tử đang ở dưới tàng cây trên đảo, dưới thân là cỏ xanh mềm mại xum xuê, đằng trước cách đó không xa là bờ cát vàng. Ánh nắng vàng chiếu rọi từ trên đỉnh đầu xuống, cả người đều bị phơi vô cùng thoải mái.

“Đây là nơi nào?” Trì Am kinh ngạc hỏi, tận cùng trong Vân Trạch có một nơi như vậy sao?

Quả nhiên nàng đã nghe thấy Thập Thất hoàng tử trả lời: “Hẳn là chỗ sâu bên trong của Vân Trạch.”

Trì Am chợt khựng lại, quay đầu nhìn hắn, đột nhiên phát hiện rõ ràng mọi người cùng nhau rơi xuống nước, nhưng Thập Thất hoàng tử yếu đuối này lại còn khôi phục lại ý thức nhanh hơn cả một thiên sự khỏe mạnh như nàng, tình huống này hơi quỷ dị.

Tuy rằng tình huống quỷ dị, nhưng Trì Am không hề sinh ra tâm tư đề phòng với nam nhân này, nhanh chóng đè nén nỗi nghi ngờ trong lòng xuống, hỏi: “Chàng tỉnh lại bao lâu rồi?

Những người khác đâu?”

Thập Thất hoàng tử đỡ cây chậm rì rì đứng lên, Trì Am thấy thế vội qua đi dìu hắn, sau đó bị hắn nắm chặt tay.

“Ta mới vừa tỉnh lại không lâu, nơi này chỉ có chúng ta, ta không nhìn thấy những người khác.” Thập Thất hoàng tử trả lời vô cùng tự nhiên.

Trì Am đồ” một tiếng, liếc nhìn hắn một lát, tạm thời tin tưởng những gì hắn nói.

Lúc này ánh nắng tươi đẹp, nhìn vầng thái dương trên bầu trời, thời gian còn chưa đến buổi trưa.

Nàng cảm thấy hơi đói bụng, Trì Am không thể không nghi ngờ, lần này nàng mất đi ý thức có thể đã hôn mê suốt một đêm.

“Đói bụng sao? Chúng ta đi tìm chút đồ ăn.” Thập Thất hoàng tử vén trường bào đang quét đất trên người lên, dắt tay nàng chuẩn bị đi tìm thức ăn.

Trì Am nhìn hắn nở nụ cười như có như không, từ nhỏ nam nhân này chính là kẻ thân kiều thể nhược, vẫn luôn được đám người tinh ranh hầu hạ, sống cuộc sống còn tinh tế hơn cả Hoàng đế, hắn biết nơi hoang vu dã ngoại có thể ăn thứ gì chắc?

Trì Am đang suy nghĩ thì thấy hắn đột nhiên duỗi tay hái một chùm quả dại xuống, đưa tới trước mặt nàng.

Quả dại kia mọc trên một bụi cây cao bằng nửa người, cỡ bằng ngón tay cái, có vỏ ngoài đỏ thắm phát ra hương thơm ngào ngạt rất mê người.

Vì tin tưởng hắn nên Trì Am đã nhận lấy, tới vũng nước nhỏ mát lạnh trong veo bên cạnh rửa sạch. Phải công nhận, loại quả này lại thật sự có hương vị rất tuyệt, ngọt mát có thể giải khát, hơn nữa cũng không quá ngọt. Trì Am ăn một mạch hết mấy chùm, cuối cùng cũng lấp đầy bụng, ngược lại còn hơi no căng.

Thập Thất hoàng tử thấy nàng đã ăn no, dắt tay nàng đi về phía trước.

Hai người một trước một sau đi trong rừng rậm, một bàn tay của Trì Am cầm thanh kiếm gỗ đào gạt bỏ chướng ngại vật, tay còn lại bị hắn nắm, không nhịn được nói: “Tư Ngang, hay là để ta đi trước mở đường nhé, chàng đi sau ta.”

Thập Thất hoàng tử quay đầu nhìn nàng, bỗng đáp lại một tiếng, hai người lập tức thay đổi vị trí cho nhau.

Trì Am đi đằng trước, vừa lấy kiếm trong tay gạt những cành um tùm xung quanh, mở ra một con đường.

Thập Thất hoàng tử yên lặng đi theo sau nàng, đôi mắt màu tím sẫm nhìn bóng lưng nàng chăm chú sâu kín. Khóe môi khẽ giương lên một đường cong quỷ dị, khuôn mặt vốn tái nhợt lại hiện lên đôi chút hồng hào. Cánh môi anh đào trở nên đỏ mọng, trên khuôn mặt lộ ra vẻ khao khát đối với nàng.

Trì Am cắm đầu tiến về phía trước, không chú ý tới sự khác thường của người phía sau, mãi đến khi xuyên qua cánh rừng rậm, đi tới trước một sơn cốc cỏ cây um tùm.

“Tư Ngang, mau tới xem đi, nơi đó có người.” Trì Am có hơi vui mừng ngạc nhiên nói.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!