Nhóm thiên sư trên thuyền lần lượt tham gia chiến đấu, loại quái ngư này không sợ đao kiếm, chỉ có thuật pháp mới đánh rơi chúng. Tuy rằng thuật pháp tiêu hao nhanh hơn so với các đòn tấn công khác. Nhưng xét cho cùng cũng không thể để chúng phát ra tiếng kêu đối với thuyền, khiến nước sông không ngừng cuộn trào, sớm muộn gì thuyền cũng sẽ bị lật vào trong nước.
Trì Am có chút lo lắng cho Thập Thất hoàng tử trong khoang thuyền, xóc nảy như vậy liệu có khiến hắn bị nôn ra không?
Nàng vừa nghĩ tới hắn vừa dùng thuật pháp giết quái ngư, tuy mất tập trung nhưng cũng không xảy ra sai lầm gì.
Mãi đến khi chiếc thuyền cố gắng tiến về phía trước trong nước sông cuồn cuộn mãnh liệt, sau khi lái qua một đoạn, đám quái ngư kia ngày càng ít hơn, khi một con cuối cùng bị đánh rớt xuống, cuối cùng cũng đã không còn quái ngư bay ra nữa.
Một đám người suýt chút nữa mệt chết, thuật pháp cũng tiêu hao rất nhiều linh lực. Sau khi linh lực bị rút cạn, khiến họ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Thoạt nhìn nơi này chỉ có một mình Trì Tĩnh là có thể tiếp tục chiến đấu. Ông dặn dò mọi người ngồi thiền khôi phục linh lực trước, một mình chống trường kiếm, đứng ở mũi thuyền canh gác.
Sau khi Trì Am vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” một vòng, lúc linh lực khôi phục lại tám phần nàng lập tức mở mắt ra, đi canh chừng giúp cha mình, để ông đi nghỉ ngơi một lát.
Trì Tĩnh phát hiện nàng là người đứng lên đầu tiên, hiếm khi nở nụ cười rồi nói: “Cha không cần nghỉ ngơi, đạt đến tu vi của cha, cho dù ngày thường không làm gì, Hỗn Nguyên Tâm Kinh trong cơ thể cũng sẽ tự vận hành, bất cứ lúc nào linh lực cũng đang được bổ sung.”
Trì Am nghe xong, đã biết bây giờ cha mình đang mức tu vi nào. Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao năm đó cha nàng còn trẻ mà đã trở thành gia chủ của Trì gia. Với tư chất của ông ấy quả thật có thể xưng là kỳ tài ngút trời.
“Cha, vừa nãy những thứ kia là Doanh Ngự phải không ạ? Liệu có phải đệ đệ phát hiện ra chúng nên mới đuổi theo xem xét hay không?”
“Cũng có khả năng.” Trì Tĩnh nhìn về nơi bị sương mù bao trùm đằng xa, trầm giọng nói: “Đám quái ngư Doanh Ngư này vốn không nên xuất hiện ở nơi này, nhưng...”
Trì Am thấy ông ấy nhíu chặt mày, không khỏi lại nghĩ tới những lời của Quốc sư mà Mao Nhân từng tiết lộ. Thể đạo này, sức mạnh của yêu ma ngày càng cường đại, chờ đến khi yêu ma bị phong ấn trong núi Thái Thường lần nữa xuất thế, nhân gian sẽ nghênh đón một trận thảm họa.
Hôm nay nhìn thấy đám quái ngư tấn công họ này, chứng tỏ lời nói của Quốc sư là chính xác.
Đợi đến khi nhóm thiên sư kia khôi phục được linh lực, sắc trời cũng đã tối. Xung quanh trở nên tối đen một mảnh, ánh đèn trên thuyền xé rách màn sương mù, tiến vào nơi sương mù càng dày đặc hơn.
Trong lòng Trì Am bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc này một người hầu lại đây nói với Trì Tĩnh: “Lão gia, khúc sông phía trước chính là nơi thiếu gia mất tích, nghe nói thuyền tiến vào nơi đó đều có đi không có về.”
Trì Tĩnh nhìn sang, phát hiện sương mù trước mặt càng dày hơn những nơi xung quanh. Trong màn sương dường như có thứ gì đó ngăn cách, ngăn cản người khác nhìn trộm đồ vật trong sương mù.
Trái tim ông hơi chùng xuống.
Tiếng bước chân vang lên, Trì Am quay đầu lại đã thấy Thập Thất hoàng tử khoác một chiếc áo choàng đen đột nhiên đi ra từ trong khoang thuyền, đám Phỉ Âm cũng đi bên cạnh hắn.
Trì Am lập tức bước tới, duỗi tay đỡ hắn rồi hỏi: “Sao chàng lại ra đây vậy?”
“Thuyền xóc nảy quá.” Thập Thất hoàng tử lấy tay che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt, đôi con người nhàn nhạt nhìn về phía màn sương mù ở phía trước, khẽ lên tiếng: “Ta ra ngoài bầu bạn với nàng không được sao?”
Còn lâu Trì Am mới tin những lời quái dị kiểu như hắn ra đây bầu bạn với nàng, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói: “Cũng được, nhưng tình huống bây giờ không tốt cho lắm. Chàng phải cẩn thận một chút, nếu chàng có mệnh hệ gì, ta sẽ đau lòng đó.”
Tầm mắt hắn chuyển dời về phía nàng, thấy dáng vẻ cười rạng rỡ của nàng, khóe môi cong lên, nghiêng đầu hôn lên mặt nàng.
Trì Tĩnh đứng cách đó không xa, vẻ mặt vô cảm xoay đầu đi, trong lòng tức giận. Tên tiểu tử thối, dám sờ mó động chạm nữ nhi của mình, lẽ nào không biết cha của nó cũng đang đứng đây hay sao?
Thuyền đi được một lúc, cuối cùng cũng tiến vào trong màn sương mù khiến người ta bất an kia.
Giống như phá vỡ lá chắn, tiến vào một không gian khác. Tất cả mọi người đều cảm thấy độ ẩm ướt dính nhớp trong không khí, còn có tà khí âm u lạnh lẽo, khi lướt qua làn da liền để lại xúc cảm âm lãnh.
Sắc mặt Trì Tĩnh khẽ thay đổi, không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp ném kiếm cho Trì Am, hô lên một tiếng “mọi người cẩn thận”, ngay sau đó ném ra mấy lá bùa vào màn sương trước mặt.
Trì Am vô thức nhận lấy kiếm mà cha ném qua, còn tưởng rằng cha mình cho để chống địch. Nhưng khi nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn lại thanh kiếm trong tay thì bỗng ngây người.