Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Trì Am vẽ một lúc mười mấy tấm linh phù, giữa chừng nàng nghỉ một lát, cười tươi nói: “Ta vẽ mấy tấm bùa thôi mà, cũng không mệt mỏi gì.”

Lưu Âm cười dịu dàng nói: “Những linh phù cô nương vẽ bên trong đều ngập tràn linh khí, có thể chống lại được ác quỷ, không phải là thứ linh phù bình thường có thể so sánh được.”

Trong mấy năm nay, tu vi của Trì Am càng ngày càng tăng, Lưu Âm nhìn thấy cũng phải kinh ngạc vì thiên phú của nàng, ai có thể ngờ một cô nương lúc đầu Thập Thất hoàng tử tùy ý đem về lại là một nhân tài hiếm có trong Huyền Môn.

Chỉ mới mười lăm tuổi mà nàng đã có thể vẽ ra được một linh phù có phẩm cấp như vậy, đợi tới một ngày nào đó nói không chừng nàng còn không thua kém những vị tông sư trong Huyền Môn.

Trì Am dành một ngày để vẽ mấy chục tấm bùa, rồi bảo Lưu Âm cho vào bên trong túi hương, phân phát xuống bên dưới cho mọi người, cũng coi như một chút tâm ý của nàng đối với người trong cung Cảnh Dương.

Cuối cùng nàng cẩn thận để một tấm bùa vào trong một túi hương, đây là tấm bùa tốt nhất trong những tấm mà nàng đã vẽ, có phẩm cấp rất cao.

Lưu Âm nhìn thấy động tác của nàng, không kìm được mà cúi đầu xuống cười.

Lần này Thập Thất hoàng tử bế quan hơi lâu, mãi tới trước Tết Đoan Ngọ mới từ mật thất ra ngoài.

Biết hắn từ mật thất ra ngoài, Trì Am vui mừng xách váy chạy đi tìm hắn, nhìn thấy một nam nhân anh tuấn mặc đồ gấm thêu mây chìm màu ngọc lam, trên eo đeo một đại ngọc, nàng liền lao tới sà vào lòng hắn.

Thập Thất hoàng tử đưa tay đỡ nàng, cúi đầu vào hõm cổ nàng hít một hơi mùi thơm của nàng.

Hơn nửa tháng không gặp khiến hắn không kìm được nỗi nhớ nhung, từng giây từng phút cơ thể hắn đều gào thét muốn ra ngoài nhưng hắn lại không thể không tịnh tâm, cố gắng đè những suy nghĩ không liên quan xuống, điên cuồng áp chế tất cả những dục vọng điên cuồng đáng sợ, dùng sự bình tĩnh che đậy mọi thứ.

“Tư Ngang, cơ thể chàng không sao chứ?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

Thập Thất hoàng tử ôm eo nàng, nói: “Không có gì đáng ngại.”

Trì Am đánh giá hắn, cảm thấy sức sống trên người hắn lại dồi dào hơn một chút, có lẽ bởi vì lần này phải tới Giang Nam nên hắn mới cố tình vào mật thất bế quan, để đảm bảo cơ thể mình có thể đi xa. Dù Trì Am chưa từng vào căn mật thất đó nhưng nàng cũng biết sự thần kỳ đặc biệt của nó, có thể đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì. Vậy nên cho dù tò mò nhưng nàng chưa từng đưa ra yêu cầu muốn vào trong đó.

Sau khi đánh giá hơn một chút, Trì Am mới lấy một túi hương đeo lên eo cho hắn, cười híp mắt nói với hắn: “Bên trong này có linh phù do ta tự vẽ, tà ma khó lại gần chàng, chàng đeo lên đi.”

Ánh mắt Thập Thất hoàng tử hơi trầm xuống, hắn mỉm cười nói: “Vậy ta nhất định phải đeo nó hẳn hoi rồi.”

Trì Am nghe thấy câu này, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái, nàng định cẩn thận suy nghĩ nhưng hắn đã cười, chuyển sang đề tài khác, kéo tay nàng về phòng.

Đến khi Trì Am được người của tháp chiêm tinh mời đi, Thập Thất hoàng tử mới ngồi trong góc tối của phòng, nghịch chiếc túi hương trong tay, không kìm được mà khẽ cười một tiếng, nói nhỏ: “Tà ma khó gần? Ta chính là thứ đáng sợ nhất rồi..”

Một tiếng vì vang lên, linh phù bên trong túi hương lấp lánh ánh sáng, cả tấm bùa lập tức trở thành một tấm bùa không còn tác dụng gì nữa.

Thập Thất hoàng tử bình tĩnh nhìn nó, rồi đổ thứ đồ bên trong đó ra ngoài, tấm giấy bùa đã biến thành màu xám trắng, trông vô cùng yếu ớt, hắn mới ép khẽ một chút mà đã biến thành bột, hòa lẫn với những hương liệu khác như lan thảo, tất cả đều bị ăn mòn, biến thành một làn khí âm tà như có như không bay trong không khí.

Ngày Đoan Ngọ, Lão Hoàng đế và Lan quý phi mới sáng sớm đã tới cung Cảnh Dương.

Mấy năm trôi qua, Lão Hoàng đế trông có vẻ già nua hơn nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh. Còn Lan quý phi vẫn yêu kiều diễm lệ như vậy, năm tháng hình như không để lại chút dấu tích nào trên mặt bà, vẫn giữ vững danh hiệu yêu phi. Lão Hoàng đế và sủng phi đứng bên cạnh nhau, không khác gì một cặp ông cháu, mỗi lần bọn họ tình chàng ý thiếp nói chuyện vui vẻ với nhau, Trì Am không khỏi nhìn bọn họ nhiều thêm một chút, cảm thấy mắt mình hơi nóng lên.

“Thập Thất à, con thật sự quyết định sẽ cùng Am Am tới Giang Nam sau Tết Đoan Ngọ sao?” Lão Hoàng đế lo lắng hỏi, mặc dù không nói ra rõ ràng nhưng sự nghi hoặc đã viết rõ trên mặt ông ta.

Với cơ thể yếu đuối của Thập Thất hoàng tử, hắn thật sự có thể bình an đi tới Giang Nam sao?

Lan quý phi cũng lo lắng nhìn nhi tử, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Thập Thất hoàng tử nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng không cần lo lắng, nhi tử sẽ bình an quay về.”

Lão Hoàng để nhìn hắn rồi lại nhìn Trì Am ngoan ngoãn ngây thơ đứng bên cạnh, thở dài một hơi, nói: “Thôi được rồi, cố gắng bình an trở về.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!