Khi Trì Am thức dậy sau giấc ngủ vào ngày hôm sau, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên vì nhớ tới chuyện gì đó.
Nhưng ngay sau đó sự nghi ngờ và kinh ngạc của nàng đã bị sắc mặt tái nhợt nhìn như người chết của cậu nhóc xinh trai bên cạnh dọa cho quên sạch, nàng kêu to gọi “Phi m”, đồng thời điều động linh khí ít đến đáng thương trong cơ thể mình để cứu mạng đối phương.
Má nhà nó, cho dù là ai buổi sáng tỉnh dậy lại phát hiện người bên gối trông như người chết thì đều sẽ bị dọa sợ thôi.
Khi Phỉ Âm phát hiện tình trạng của Thập Thất hoàng tử thì cũng không quá bối rối. Hắn ta và mấy cung nhân đã được huấn luyện thành vẻ mặt mày lạnh lẽo cứng ngắc, ôm lấy hoàng tử như sắp chết kia đi đến trước một bức tường trong cung điện, dời một bình hoa cổ dài bên cạnh đi, bức tường từ từ chuyển động, mở ra một con đường ngầm.
Phỉ Âm ôm Thập Thất hoàng tử đi vào trong.
Trì Am định chạy theo thì bị Lưu Âm ôm lấy.
Lưu Âm nhẹ giọng nói: “Cô nương không nên đi vào đó. Nơi đó không tốt cho người sống đầu. Người còn nhỏ, không có linh lực hộ thể, sẽ phải chịu khổ đấy.”
Trì Am nghe vậy thì không khỏi quay đầu nhìn Lưu Âm, nói với vẻ chắc chắn: “Tỷ cũng là thiên sự sao?”
Lưu Âm mỉm cười nói: “Ta là người của Hầu gia Hưng Bình Giang Bắc.”
Trì Am ngạc nhiên nhìn nàng ta, các gia tộc trừ ma ở Giang Nam và Giang Bắc có chia khu vực thế lực riêng. Trì gia, Bùi gia, Mao gia của Giang Nam phụ thuộc vào nhau. Còn Giang Bắc thì do An gia, Hầu gia, Chúc gia, Trần gia cùng kiểm soát, tứ đại gia tộc không ai nhường ai.
Lưu Âm ôm nàng đi đến chính điện, bên ngoài, dọn bữa sáng cho nàng, cười nói: “Cô nương không cần lo lắng, nhiều nhất là ba ngày nữa Điện hạ sẽ bình an ra ngoài thôi.”
Mặc dù trong lòng Trì Am lo lắng nhưng nhìn tình hình thế này, những người này sẽ không cho nàng đi vào đâu, vậy là chỉ có thể ngoan ngoãn làm tiểu cô nương năm tuổi. Trong lòng nàng càng chắc chắn nhất định phải chăm chỉ tu luyện, cố gắng khôi phục thực lực cho đến khi nàng có khả năng tự bảo vệ thì muốn đi đâu cũng được.
Sau bữa sáng, Trì Am tìm thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào mà mẹ nàng đã chuẩn bị cho mình để luyện kiếm.
Cho đến trưa, Trì Am trở về phòng nhìn bức tường dẫn đến mật thất, thấy nó không có động tĩnh gì, đành phải ôm đầy bụng tâm sự để Lưu Âm đưa nàng ra ngoài ăn trưa.
Ngay sau bữa trưa không lâu. Trì Am đã nghe được tin tức truyền đến từ bên ngoài rằng tối hôm qua Đông cung Thái tử bị yêu ma tập kích, rất nhiều hộ vệ tinh nhuệ chết thảm mới may mắn nhặt được một cái mạng về cho hắn ta. Nhưng cái mạng này tuy đã giữ lại được mà tình hình lại không tốt cho lắm, cuối cùng còn kinh động đến cả Quốc sư. Bây giờ còn đang dốc sức cứu chữa Thái tử ở Đông cung, không biết tình hình thế nào.
“Yêu ma...” Trì Am không khỏi liếm môi, hỏi Lưu Âm: “Lưu Âm tỷ tỷ, yêu ma trông như thế nào? Có đáng sợ hơn quỷ không?”
“Yêu ma và ác quỷ giống nhau, cùng có tâm hại người, nhưng còn đáng sợ hơn quỷ.” Giọng Lưu Âm rất nhẹ nhàng: “Trên thế gian này phần lớn yêu ma đều không có lý trí, chỉ hành động theo bản năng, vì vậy chúng sẽ tùy ý làm hại con người, khiến con người sợ chúng, muốn đuổi chúng đi, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt chúng. Nhưng đáng tiếc là từ thời thượng cổ đến nay, con người và yêu ma đã chiến đấu không biết bao nhiêu lần, cũng phải trả giá rất đắt, nhưng vẫn không có cách nào để đuổi chúng đi hoặc tiêu diệt được chúng...”
Trì Am không nhịn được mà chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay nàng, khi cơ thể nàng nhỏ lại thì chiếc nhẫn cũng co lại, vẫn bám chặt vào ngón tay nàng.
Khi xuyên qua thế giới đầu tiên, Trì Am đã chiến đấu với hàng trăm loài yêu ma, nhưng ở thế giới đó không có thứ gọi là yêu ma, nên nàng không biết yêu ma ở thế giới này trông như thế nào, dường như chúng còn đáng sợ hơn ác quỷ.
Cho đến lúc chạng vạng, Trì Am đã nghe tin Thái tử điện hạ không xong rồi.
Nghe được tin tức này, Trì Am có thể tưởng tượng được lúc này Lão Hoàng đế sẽ sầu thành dạng gì.
Nếu như Thái tử có chuyện gì thì những hoàng tử bị Thái tử trấn áp nhất định sẽ giãy dụa trở lại, không biết sẽ tranh giành đến mức nào.
Lão Hoàng đế là một đế vương thích chơi trò cân bằng quyền lực, đùa bỡn một đám nhi tử trong tay mình, để họ đấu với nhau, còn ông ta thì an vị ở trên cao cười ha hả nhìn các con mình đấu, sống chết cũng không chịu thoái vị.
Nếu Thái tử không còn, ngôi vị Thái tử bỏ trống thì ông ta sẽ phải lập Thái tử một lần nữa, đến lúc đó những hoàng tử kia không đầu với nhau mới là lạ.
Bỗng chốc, bầu không khí trong cung chợt trở nên căng thăng áp lực hơn hẳn, khi cùng nhân đi đường dường như thở cũng nhẹ hơn ngày thường.
Tuy cung Cảnh Dương không bị ảnh hưởng, nhưng từ việc mấy ngày nay Lan phi không tới thăm nhi tử là có thể thấy được Thái tử xảy ra chuyện sẽ có ảnh hưởng đến cả tiền triều và hậu cung, mọi người đều đang chờ đợi kết quả của Thái tử. Hắn ta sống hay chết sẽ ảnh hưởng đến quyết định và lợi ích của nhiều người.
Ngay lúc Thái tử đang kéo dài hơi tàn ở Đông cung, cánh cửa mật thất bị đóng chặt nhiều ngày cuối cùng cũng mở ra.