Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Trì Tĩnh nở nụ cười ngây ngô, được khuê nữ dỗ dành mà lòng nở hoa.

Lâm thị chỉnh lại tóc rồi quay đầu nhìn trượng phu ngốc và con gái tinh ranh thì không khỏi lắc đầu, dằn bất an vào lòng. Sau khi Trì Tĩnh trở về, cuộc sống của Trì Am không thay đổi gì cả, bởi phụ thân nàng là người bận rộn, ngoài vài ngày trước ra ngoài chơi cùng con gái thì còn lại đều bù đầu làm việc.

Trì gia ở vùng Hoài Lăng nổi danh là thế gia trừ ma, Trì Tĩnh tuổi còn trẻ đã kế thừa sự nghiệp của gia đình nên áp lực lớn, có chuyện gì cũng tự thân đi làm. May thay hiện giờ ông ấy còn trẻ nên sức khỏe dồi dào, có thể bôn ba, không thì với cường độ công việc cao như thế thì cơ thể đã gục từ lâu.

Trì Am nhìn phụ mẫu còn trẻ như hiện giờ thì nghĩ ngay đến ba mẹ chết vì tai nạn giao thông ở hiện thế, họ có vẻ ngoài giống nhau nên có đôi khi khiến nàng nhầm lẫn ba mẹ giữa hai thế giới. Lòng nàng ẩn chứa nỗi bất an, sợ phụ mẫu thế giới này cũng mất sớm.

Hơn nữa, thế giới này còn nguy hiểm hơn nhiều so với hiện thế, khắp nơi đều là yêu ma quỷ quái ăn thịt người, người trong Huyền Môn bất cẩn rơi vào tay chúng thì kết quả cuối cùng chính là thân chất đạo hạnh tiêu tan.

Trì Am cũng chẳng dám an nhàn tu luyện, không cần ai thúc giục thì nàng cũng chăm chỉ tập luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, phù chú, kỹ năng pháp thuật.

Trì Am vốn cho rằng nàng ở thế giới này sẽ lớn lên dưới sự che chở của phụ mẫu. Đợi đến khi trưởng thành, nàng sẽ có năng lực tự vệ và có thể đi tìm Tư Ngang.

Nào biết kế hoạch đã mau chóng thay đổi.

Trì Tĩnh về nhà được một tháng thì Hoài Lăng bước vào tháng mười một, khí trời bắt đầu trở lạnh, một đám khách không mời mà tới Trì gia.

Trì Am được mẫu thân ôm vào ngực, nàng liếc mắt nhìn nam nhân đội mũ cánh chuồn, lưng đeo bội kiểm. Nhìn trang phục của bọn họ rõ ràng là người của quan phủ, từ hơi thở và bước chân có thể thấy được đều là người luyện võ, võ công cao cường, không hề thua kém người trong Huyền Môn.

Mặc dù Trì gia là một đại gia tộc ở vùng Hoài Lăng nhưng cũng chẳng tính là gì, lại càng chẳng cần phải bàn đến đám người từ kinh thành tới, càng không coi ai ra gì.

Sắc mặt Trì Tĩnh hơi khó coi nhưng vẫn cung kính với đám người này, chẳng biết bọn họ nói gì mà vẻ mặt nam nhân dẫn đầu tỏ vẻ hài lòng, ngón tay đặt trên bội kiếm, nói vài câu với Trì Tĩnh rồi quay đầu nhìn Trì Am được Lâm thị ôm mới cáo từ ra về.

Mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi, Lâm thị mới ôm nữ nhi sang.

Trì Tĩnh nhìn về phía thế nữ, trên mặt ông lộ vẻ cay đắng, nói: “A Noãn, mau thu dọn đồ cho Am Am đi, ba ngày sau đưa con bé vào kinh.”

Sắc mặt Lâm thị hơi tái nhợt, trong mắt đầy vẻ đau khổ, môi khẽ run rẩy.

Trì Am nhìn thái độ của mẫu thân thì vội giơ tay nhỏ ôm cổ bà ấy, bị bộ gọi một tiếng “nương”.

Lâm thị cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn của nữ nhi mới gượng cười, xoa đầu nàng và nói: “Am Am ngoan, con và nha hoàn đi chơi đi, nương có chuyện muốn nói với cha con.”.

Trì Am tất nhiên hiếu đã có chuyện xảy ra, mà nó lại liên quan tới đám người vừa mới tới.

Nàng thoáng nhìn phụ mẫu, ngoan ngoãn dạ vâng rồi để nha hoàn nắm tay rời đi.

Đợi đến khi Trì Am được dẫn về thì chỉ thấy cảm xúc của phụ mẫu đã bình tĩnh trở lại. Chỉ là hốc mắt nương nàng đỏ ngầu, hiển nhiên vừa khóc một trận rất lớn.

Nữ nhân luôn kiên cường nhưng chỉ cần dính đến con gái và trượng phu yêu thương thì đều sẽ lộ ra một mặt yếu đuối.

“Cha, nương!” Trì Am giòn giã gọi họ.

Lâm thị ôm nàng vào ngực, tay khẽ vuốt gương mặt mềm mại của nữ nhi, hiền từ nói: “Am Am là, ba ngày sau phụ mẫu phải đưa con vào kinh thành. Con đừng sợ, đến lúc đó sẽ có các ca ca tỷ tỷ của Mao gia, Bùi gia chơi cùng con.”

Trì Am hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ không biết, nhỏ giọng nói: “Vậy cha với nương có đi với Am Am không?”

“Không được, cha với nương phải ở lại Hoài Lăng.” Trì Tĩnh trầm giọng nói.

Trên mặt Trì Am lộ vẻ bất an, nhếch miệng không thả nương của nàng ra.

Lâm thị thấy dáng vẻ nàng như thế thì nước mắt suýt rơi.

Trì Tĩnh xoa đầu nàng, trầm giọng nói: “Am Am, con là đứa bé kiên cường, sau này cha với nương không ở bên cạnh thì con cũng phải sống thật tốt nhé! Con phải nhớ kỹ, trước khi bản thân có năng lực bảo vệ chính mình thì đừng có tò mò gì cả, nghe nhiều, nhìn nhiều, làm nhiều nhưng nói ít thôi, có biết không?”

Trì Am gật đầu, hỏi: “Vậy Am Am đến kinh thành làm gì ạ?”

Trì Tĩnh im lặng mãi, mới trả lời: “Để ở bên cạnh một người.”

"Ai a?”

“Đến lúc đó con sẽ biết.”

Khóe môi Trì Am hơi giật, nghi ngờ phương thức giáo dục của phụ thân trong kiếp này. Không phải ông nên dỗ con trẻ à, sao lại bí mật với mình làm gì?

Trì Am cảm nhận được tâm trạng lo lắng của hai phu thê, dường như nàng đi rồi sẽ không bao giờ trở về được nữa. Điều này khiến nàng rất bực bội, rốt cuộc vào kinh để làm gì? ở cùng một người nhưng là ai, tại sao muốn nàng ở bên?

Không đúng, không chỉ nàng mà hình như còn có người Bùi gia, Mạc gia.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!