Thấy cô im lặng, nụ cười trên mặt người đàn ông càng mê người.
Giống như một tên ác ma mê hoặc lòng người, dùng dung nhan đẹp đẽ không có một chút tỳ vết để mê hoặc con người, khiến con người cam tâm tình nguyện hiến dâng sinh mệnh của mình.
“Về sau cô đừng tới chỗ này nữa, những vật nhỏ này không dễ chung sống đâu.” Người đàn ông nhìn đám quạ đen chung quanh nói.
Trì Am quay đầu nhìn lại, khi thấy một đám quạ đen dày đặc chung quanh, không khỏi da đầu run lên, suýt nữa sinh ra hội chứng sợ hãi mật độ. Từ khi nào mà nơi này lại xuất hiện nhiều quạ đen đến thế? Rõ ràng lúc nãy khi cô lại đây còn chưa có nhiều quạ đen tới mức này, sao cứ như thể quạ đen trên cả thế giới đều ngoi đầu ra vậy?
Một đám đen như mực, từng đôi mắt chim nhìn chằm chằm vào cô khiển áp lực của cô hơi lớn.
Trì Am cố gắng làm cho mình trông có vẻ bình
tĩnh, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn lời khuyên của anh.”
Người đàn ông nhướng mày, phát hiện bây giờ cô vẫn trong bình tĩnh, không khỏi kinh ngạc, sau đó mất hứng nói: “Cô chẳng đáng yêu chút nào, em gái cô ở khía cạnh này có vẻ đáng yêu hon."
Trì Am không nhận xét lời nói của anh ta. Thật sự là cô không sợ hãi nổi, chung quy đã trải qua nhiều chuyện rồi, từng thấy chuyện càng đáng sợ hơn, một đám quạ đen rõ ràng còn sống thật sự không có cách nào khiến cô sợ hãi tới mức thất thố.
Trông vẻ mặt của tên ác ma này, chẳng lẽ đám ác ma này đều thích thấy dáng vẻ hoảng sợ của phụ nữ nhân loại, sẽ khiến họ có cảm giác thành tựu?
Trì Am thấy anh ta nói xong lời này rồi không để ý tới mình, chỉ lo trêu đùa một con quạ đen bay lên vai mình, mặc dù hơi không coi ai ra gì, nhưng anh ta có thực lực và vốn liếng để làm vậy, Trì Am cũng không tức giận.
Đương nhiên tâm trạng dung túng người đàn ông này của cô cũng là vì anh ta trông giống Tư Ngang.
Trì Am nghi ngờ anh ta là Tư Ngang, mà tính cách của Tự Ngang... thực ra ngoài bệnh thần kinh ra thì đôi khi cũng rất ác liệt.
Cuối cùng Trì Am vẫn không thể thăm dò được chuyện gì.
Trong lòng cô hơi bất đắc dĩ, cũng là vì không thể xác định người đàn ông này có phải là Tư Ngang hay không nên không dám nhiều làm gì, hỏi: “Anh có thấy Trì Tâm, em gái tôi không? Tôi đang tìm em ấy.” Người đàn ông này vẫn đi theo Trì Tâm, Trì Am cảm thấy không chừng mình có thể hỏi thăm được điều gì đó từ chỗ anh ta.
Người đàn ông nở nụ cười tà tứ với cô: “Tôi biết cô ấy đang ở đâu, cô yên tâm, cô ấy sẽ không thành công đâu, hôm nay cô ấy sẽ bình yên về nhà.”
Thấy anh ta không muốn nhiều lời, Trì Am đành phải nói tạm biệt rời đi.
Người đàn ông trêu con quạ đen một lát rồi xua tay về phía nó, khiến nó bay đi, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng thiếu nữ nhân loại đã đi ra khỏi khu phía tây.
Anh ta sờ cằm, sau đó liếc xéo về phía bóng tối mà ánh tà dương không thể chiếu tới ở cách đó không xa, nói bằng giọng mê hoặc: “Có phải cô ấy rất ngon miệng không? Tiếc quá, tạm thời các ngươi còn không thể ra tay với cô ấy. Chờ ta chiếm được con mồi của ta đã...”
Nói rồi, trên mặt anh ta lộ ra vẻ hàm ý sâu xa.
Sau khi rời khỏi khu phía tây, Trì Am phát hiện ánh mắt tà ác bám theo mình như cái bóng đã biến mất.
Vừa rồi khi nhìn thấy người đàn ông, cô vẫn cảm nhận được tầm mắt dò xét trong bóng tối, thể nên cô biết ngay thứ theo dõi mình không phải là người đàn ông tự xưng là ác ma đó. Trong bóng tối còn có thứ khác đang rình rập mình, hơn nữa còn không có ý tốt.
Bí ẩn ở thế giới này càng ngày càng nhiều, cũng khiển Trì Am càng ngày càng không dám khinh thường nó.
Ngay cả thứ gọi là ác ma ở phương Tây cũng xuất hiện, không biết còn sẽ xuất thiện cái gì nữa. Chẳng lẽ lại xuất hiện thiên sứ?
Nghĩ đến đây, Trì Am không nhịn được ấn lên trán, phát hiện hình như kể từ khi mình đến thế giới này, không có chuyện nào là vừa ý mình. Điều càng khiến cô không thích nghi là cô đến đây lâu như thế mà vẫn không thể chính xác tìm được Tư Ngang.
Mặc dù người đàn ông ác ma bí ẩn kia có thể là Tư Ngang, nhưng vì Trì Am vẫn không dám xác nhận nên không dám làm gì.
Sau khi tan học, một mình Trì Am ngồi xe về nhà.
Còn Trì Tâm, cô ta không trở lại khu dạy học ở trường cấp ba, gọi điện thoại cô ta cũng không nghe máy, bà Khâu đành phải phải người khác đi tìm cô ta.
Sau khi về tới nhà, Trì Am vẫn luyện kiếm một lát trong phòng như trước kia, sau khi luyện tập chảy mồ hôi đầm đìa thì lập tức đi tắm rửa, sau đó mới xuống lầu ăn cơm, sau bữa cơm tản bộ tiêu hóa trong biệt thự, sau đó vào thư phòng làm bài tập.
Đến mười giờ tối Trì Tâm mới về nhà.
Trên người cô ta còn mặc đồng phục, nhưng lại khoác một chiếc áo khoác của đàn ông, là một chiếc áo comple được cắt may thủ công. Đôi môi của cô ta hơi sưng đỏ, ánh mắt ướt át, tỏa ra
mấy phần quyến rũ thuộc về phụ nữ, sự thanh thuần của thiếu nữ và sự quyến rũ của phụ nữ dung hòa một cách hoàn hảo trên người cô ta, khiến cô ta xinh đẹp kinh người.
Dáng vẻ của Trì Tâm khiến quản gia và bà Khâu lo lắng cho cô ta suốt một buổi tối đều ngây ngẩn cả người.
“Em đi đâu vậy?” Trì Am nghiêm túc hỏi cô ta, giả vờ như không nhìn thấy sự khác thường của cô ta.
“Không cần chị lo!” Trì Tâm liếc cô, xoay người muốn về phòng.
Trì Am nhanh tay túm lấy cổ tay của cô ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Ba mẹ không có nhà, chị là chị gái của em, chị không lo cho em thì ai lo cho em?"
Nghe vậy, Trì Tâm cảm thấy vô cùng phiền chán, lớn tiếng nói: “Tôi đã trưởng thành rồi, biết
mình đang làm gì, không cần chị lo chuyện bao đồng! Trì Am, coi như tôi van chị, chị đừng quan tâm tôi được không? Được không...” Nói tới cuối cùng, cô ta khàn giọng hét lên.
Trì Am buông tay ra, Trì Tâm thừa dịp này nhanh chóng chạy về phòng, khóa cửa lại.
Quản gia và bà Khâu đứng một bên nhìn họ, muốn nói lại thôi.