Lê Viện nhìn về phía Kiều Lăng Dương.
“Vốn nghĩ là có thể đồng hành cùng nhau, nhưng chắc phải tách ra rồi. Mọi người đi đường cẩn thận, có duyên gặp lại.”
Kiều Lăng Dương nhíu mày.
“Cô định đuổi theo cậu ta?”
Ở chung với nhau lâu như vậy, Lê Viện là cô gái mà Kiều Lăng Dương thưởng thức nhất ở mạt thế. Không chỉ bởi vì dị năng cường đại, mà còn vì tính cách của cô.
Trong khoảng thời gian này, cô đã cứu đồng đội bọn họ vô số lần, ở chung với mọi người giống như đã quen biết từ lâu. Cô cũng không giống các cô gái khác điên cuồng si mê hắn.
Hiện tại phải tách ra với cô, hắn có chút luyến tiếc.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì không tìm được một đồng đội thích hợp như vậy.
Lê Viện sở hữu hệ quang và hệ hỏa, vừa có thể hỗ trợ, vừa có thể công kích. Khoảng thời gian đồng hành với cô, nếu gặp phải phiền toái, cũng luôn có người xử lý chung với hắn.
“Chị Tiểu Vũ, đừng đi mà.” Lâm lâm lôi kéo cánh tay Lê Viện. “Em thật sự luyến tiếc.”
“Xin lỗi. Mạnh Hoán là học sinh, cũng là bạn của chị. Chị không thể nhìn một mình cậu ấy mạo hiểm. Chỉ cần mọi người bảo trọng, sẽ có cơ hội gặp lại.”
Nửa tiếng sau, Lê Viện và Tống Văn tìm được một chiếc xe còn tính là toàn vẹn bên ngoài, sau đó lái xe rời đi.
Kiều Lăng Dương đứng ngoài cửa, thấy bóng dáng bọn họ biến mất trong đám zombie, nói với những người khác: “Chúng ta cũng đi thôi!”
Lâm Lâm bĩu môi.
“Về sau không còn ai nói chuyện với tôi nữa.”
Miêu Phượng Nhi không thích nói chuyện, mà Lâm Lâm lại luôn miệng lảm nhảm. Ngày thường cô hay chạy đến trước mặt Lê Viện mà nói không ngừng, người ta cũng không ghét bỏ cô, ngược lại còn sủng ái cô như em gái. Hiện tại Lê Viện vừa đi, Lâm Lâm bỗng có chút không thích ứng.
Grừ! Grừ! Grừ!
Zombie gào thét bên ngoài.
Tống Văn lái xe, nhìn đám zombie xông tới, dán đầu lên cửa kính, làm hại cậu không phân biệt được đường đi.
Ầm! Đột nhiên, xe của bọn họ dừng lại.
Tống Văn liên tục đạp chân ga, chiếc xe đều không có phản ứng.
“Cô Tịch, xe hỏng rồi.”
Lê Viện xoa xoa trán: “Đã nhìn ra.”
Grừ! Grừ!
Đám zombie liên tục đập cửa kính xe. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn họ cũng rơi vào móng vuốt của chúng.
“Em ra ngoài liều mạng với bọn nó.”
Tống Văn dứt lời, kéo chốt mở cửa.
Lê Viện bắt lấy tay Tống Văn, cảnh cáo trừng mắt cậu: “Tuổi trẻ sung sức cũng phải tùy trường hợp.”
“Vậy… Hiện tại làm sao đây?”
Lê Viện nhìn khuôn mặt xấu xí dữ tợn của đám zombie, nghĩ làm thế nào để đột phá thoát ra ngoài.
Pằng pằng pằng!
Cách đó không xa truyền đến tiếng súng.
Lê Viện và Tống Văn nhìn nhau.
“Có người tới đây.”
Pằng! Pằng! Sau cơn mưa đạn, đám zombie xung quanh xe bị càn quét sạch sẽ.
Lê Viện kéo cửa xe ra ngoài, đối mặt với một soái ca đầu đinh mặc quân phục.
Soái ca cũng không nghĩ tới người trong xe là một mỹ nữ. Hắn chỉ sửng sốt một chút, lại cầm súng bắn về phía một con zombie đang nghe tiếng chạy đến.
Tống Văn bước ra, nói với vị soái ca kia: “Cảm ơn anh nha, đại ca.”
Soái ca đầu đinh đang bận gϊếŧ zombie, căn bản không có thời gian để ý Tống Văn.
Lê Viện lấy roi, bắt đầu cuộc tàn sát.
Vút! Một con zombie bị nổ đầu.
Vút! Lại thêm một con headshot.
Vút! Vút! Vút!
Từng con lại từng con ngã xuống như bom đạn, vị quân nhân nghiêm túc kia rốt cuộc cũng nhìn thẳng cô.
Vốn cho rằng là một đóa hoa trong nhà kính, không ngờ lại là bá vương hoa.
“Vị quân nhân này, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.” Xử lý xong đám zombie lân cận, Lê Viện chủ động tới gần nói lời cảm tạ. “Vừa rồi nếu không nhờ sự xuất hiện của anh, tôi và học sinh của tôi đều chịu quả đắng.”
Vị quân nhân đầu đinh, cũng chính là Tả Hạo Lâm nhàn nhạt nói: “Không có gì. Chỉ là thuận tiện mà thôi.”