Đám lưu manh không dám ở lại lâu, dứt khoát đi trước một bước.
Lê Viện cùng nhóm Kiều Lăng Dương cũng ra ngoài. Tuy nói là đồng hành, nhưng số lượng người của hai bên quá nhiều, nên chia thành hai xe.
Vì để cân bằng số người trong xe, thiếu nữ hoạt bát Lâm Lâm bị xếp sang xe Lê Viện.
Mạnh Hoán phụ trách lái xe, Tống Văn ngồi ở ghế phụ. Lê Viện và Lâm Lâm ngồi ghế sau.
“Ngày hôm qua nghe hai cậu kia gọi chị là cô, chị làm nghề giáo viên sao?” Lâm lâm tò mò dò hỏi.
Lê Viện đáp: “Ừ, giáo viên đại học A.”
“Chị thoạt nhìn rất trẻ, không giống giáo viên chút nào.” Lâm Lâm tâng bốc nói.
“Bệnh viện các cô nhiều bác sĩ như vậy, mà chỉ có vài người các cô chạy thoát thôi sao?” Lê Viện hỏi.
Lâm Lâm phảng phất như nghĩ đến chuyện không vui. Một lát sau, cô mới kể lại chuyện thống khổ đã trải qua trong thời gian này.
Kỳ thật nói trắng ra là, tất cả mọi người đều nếm phải các loại phản bội và thập tử nhất sinh*.
(*) Thập tử nhất sinh: Mười phần chết, 1 phần sống, ý nói trong cơn nguy kịch.
“Nếu không phải bác sĩ Kiều tốt bụng, dẫn mọi người cùng trốn thoát. Hiện tại chắc em đã biến thành zombie dơ bẩn rồi. Mà em không thể tưởng tượng được chính là… Lúc mạt thế mới bắt đầu, bạn trai quen 5 năm của em liền lộ bản chất, thực sự đẩy em ra ngoài ngăn zombie.”
“Đừng khóc.” Lê Viện vỗ vỗ lưng Lâm Lâm. “Ít nhất hiện tại đã ổn. Tra nam cũng đã bị trừng phạt.”
“Bác sĩ Kiều bình thường không thích giao tiếp, mọi người mời làm việc nhóm cũng chưa bao giờ tham gia. Vốn nghĩ anh ấy không dễ ở chung. Không ngờ vào lúc mấu chốt lại đáng tin cậy như vậy! Người của bọn em tuy đông, nhưng kỳ thật cũng chỉ có bác sĩ Kiều có dị năng. Những người như bọn em đều là người thường.”
Tiếp theo là chiến đấu với đám zombie, nhóm bác sĩ đã hoàn toàn chứng kiến thân thủ nhanh nhẹn của nhóm Lê Viện. Đúng như Lâm Lâm nói, đoàn người bác sĩ thoạt nhìn đông đúc, nhưng sức chiến đấu còn không bằng một mình Lê Viện, chứ đừng nói đến hai anh em Tống Văn và Mạnh Hoán. Có điều ba người cũng không ghét bỏ nhóm bác sĩ, vô cùng cận thẩn bảo vệ bọn họ.
Suy nghĩ của Lê Viện rất đơn giản. Bất kể thời đại nào cũng không thể thiếu bác sĩ. Chỉ cần những bác sĩ và y tá này có nhân phẩm đoan chính, cô đều sẽ tận lực mà che chở bọn họ, lưu lại con đường sống cho nhân loại.
“Phía trước có một căn nhà. Hiện tại trời cũng không còn sớm, chúng ta đến căn nhà trước mắt nghỉ ngơi!” Giọng nói của Kiều Lăng Dương truyền ra từ bộ đàm.
Lê Viện hồi âm: “Được.”
Khi tám người tới nơi, bên trong đã có một nhóm đến trước.
Những người đó thấy đám người Kiều Lăng Dương bước vào, tầm mắt dừng lại trên mặt Lê Viện và Lâm Lâm, còn có cô gái tên Miêu Phượng Nhi.
Miêu Phượng Nhi là một thiếu nữ nhu nhược. Dọc đường đi vẫn luôn được mọi người bảo vệ, mà đêm qua, cô ta đã thức tỉnh dị năng hệ thủy.
Ở mạt thế, hệ thủy là phi thường hữu dụng. Đặc biệt trong giai đoạn sau, cung cấp nguồn nước toàn bộ dựa vào dị năng giả hệ thủy. Bởi vậy mọi người đều rất cao hứng khi trong nhóm có dị năng hệ thủy. Điều này ít nhất bảo đảm lượng nước uống mỗi ngày của mọi người.
Lê Viện quan sát nhóm người trong phòng. Những người này hẳn là không phải đi cùng nhau. Từ những góc phòng bọn họ chiếm, hẳn là chỉ ngủ lại tạm thời.
Lê Viện không nhìn nhiều, nhanh chọn vị trí cho đội. Cô và đám Kiều Lăng Dương đã đồng hành được nửa tháng, xem như có chút tín nhiệm lẫn nhau, lần này cũng không tách ra.
“Cẩn thận với mấy người bên kia.” Kiều Lăng Dương châm điếu thuốc, nói với Lê Viện bên cạnh: “Sợ là buổi tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện.”
Lê Viện lấy ra đồ ăn trong ba lô, phân phát cho mọi người.
Nghe Kiều Lăng Dương nói xong, cô lên tiếng: “Ừ. Buổi tối hôm nay bốn người chúng ta cùng gác đêm. Tôi và Tống Văn canh tới nửa đêm, tiếp theo là anh và Mạnh Hoán.”
Dị năng của Mạnh Hoán là hệ băng, Tống Văn là hệ mộc, Lê Viện là hệ hỏa, Kiều Lăng Dương là hệ kim.
Đương nhiên, cô gái tên Miêu Phượng Nhi kia quá nhu nhược, có thể miễn cưỡng theo kịp bọn họ đã không tệ, cho nên không bắt cô ấy phải gác đêm.