Bức ảnh chụp Lê Viện ở chung với ba vị nam thần vừa xuất hiện, quả nhiên đã tạo nên sóng gió rất lớn trong giới giải trí. Những cô bạn gái và vợ quốc dân của Tô Trạch Phong và Hạ Mân càng vào Weibo của cô mắng chửi thậm tệ. Mà Lam Y Thành tuy là không ở trong giới giải trí, nhưng cũng được rất nhiều thiếu nữ mê muội. Những người đó tìm thấy Weibo Lê Viện, đều mang mười tám đời tổ tông nhà cô ra chào hỏi một lượt.
Lê Viện vẫn sinh hoạt như bình thường. Ba người đàn ông muốn khóa Weibo của cô lại, nhưng cô từ chối. Đối với những tiếng mắng chửi đó, cô căn bản là không để ý.
Có một loại đỏ gọi là kiếp đỏ đen. Lê Viện càng ăn mắng số càng đỏ, càng có nhiều công ty quảng cáo và nhà sản xuất phim tới tìm cô hợp tác. Mà cô cũng được tham dự lễ trao giải điện ảnh cùng với hai đại ảnh đế.
“Đây là giải thưởng dành cho nữ diễn viên xuất sắc nhất trong năm. Những người được đề cử là: Chu Toa, Phó Lâm Lâm, Trương Xảo Nguyệt. Quí vị đoán xem, ai là người đoạt cúp của năm nay? Cho tôi nghe ý kiến của mọi người nào.” MC hướng mic về khán đài.
“Chu Toa!”
“Phó Lâm Lâm!”
“Trương Xảo Nguyệt!”
Phía dưới là những âm thanh lộn xộn. Làm cho người ta khϊếp sợ đó chính là số lượng người hô tên ‘ Phó Lâm Lâm ’ rất đông.
Đây là một người phụ nữ tràn ngập mị lực. Người phụ nữ này đã khiến cho ba người đàn ông xuất sắc vì cô mà thần hồn điên đảo. Mọi người đối với cô vừa yêu vừa hận, đồng thời cũng mang rất nhiều ghen ghét.
Thế nhưng càng ngày càng xuất hiện nhiều cẩu lương trên tạp chí và các trang mạng, số người ban đầu chửi bậy rất lợi hại cũng chỉ biết tiếp nhận sự thật.
MC cũng không ngờ đến tình huống hiện tại. Có điều cũng là tay già nghề trong giới, hắn vô cùng rõ ràng mức độ đáng sợ của "Phó Lâm Lâm".
Fans mắng đến cạn nước miếng thì có ích lợi gì?
Cô đã có ba cái đùi cường đại nhất. Chỉ cần một trong ba người tùy tiện dậm chân một cái, toàn bộ giới đều run rẩy. Nếu như cả ba đồng thời tức giận, không biết sẽ có bao nhiêu người bị táng gia bại sản.
“Xin mời Hạ ảnh đế lên trao giải cho nữ diễn viên xuất sắc nhất.”
Hạ Mân đứng dậy, đi lên sân khấu.
“Nữ diễn viên xuất sắc của năm nay là —— Phó Lâm Lâm.”
Hạ Mân đọc xong, nhìn về Lê Viện phía dưới.
Lê Viện mỉm cười đứng lên.
Với kết quả này, cô cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao năm nay đã quay liên tục vài bộ phim, phản ứng của khán giả cũng không tệ lắm. Hiện tại cô đã có người hâm mộ, cũng có chỗ đứng nhất định.
Nhận cúp từ trong tay Hạ Mân, cô cười nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi. Cũng đặc biệt cảm ơn đến những người tôi yêu và những người yêu mến tôi.”
Phía dưới là một tràng vỗ tay.
Ngay khi Lê Viện cho rằng có thể đi xuống, Hạ Mân đột nhiên quỳ một gối xuống đất.
Toàn bộ trường quay rơi vào im lặng.
Tô Trạch Phong buột miệng mắng: “Đáng chết! Tên khốn này thế mà lại ra đòn bất ngờ.”
Hắn vội vàng đứng dậy.
Khi Hạ Mân lấy nhẫn ra, tiếp nhận hoa hồng từ tay nhân viên công tác bên cạnh, tiếp theo nói "Bảo bối, gả cho anh nhé", hắn hô to: "Tôi không đồng ý".
Hạ Mân làm như không nghe thấy giọng của Tô Trạch Phong. Hắn nghiêm túc nhìn Lê Viện, chờ câu trả lời của cô.
Lê Viện nhìn Tô Trạch Phong đang nổi giận đùng đùng, lại nhìn thoáng qua Hạ Mân.
Nhiều người vây xem như vậy, cô thật rơi vào tiến thoái lưỡng nan*.
(*)Tiến thoái lưỡng nan: Câu thành ngữ, là tình trạng không biết nên chọn quyết định nào cho đúng
Cô không muốn làm Hạ Mân mất mặt, cũng không muốn làm Tô Trạch Phong mất mặt.
“Chúng ta về nhà bàn bạc được không?” Lê Viện thử hỏi Hạ Mân.
“Hôm nay anh muốn nghe câu trả lời.” Hạ Mân thất vọng.
“Vậy được rồi!” Lê Viện nói: “Em đồng ý.”
Hạ Mân ngạc nhiên, ôm chầm lấy Lê Viện bế lên, xoay vài vòng trên sân khấu.
Phía dưới lại nổi lên một tràng vỗ tay.
Các phóng viên liên tục nhấn nút chụp, tay cũng cảm thấy chua theo.
Tô Trạch Phong tức giận đến đau răng. Nhưng hiện tại đang là phát sóng trực tiếp, cho dù muốn phá đám cũng không kịp.