"Anh vẫn luôn không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy." Lê Viện cố nén ghê tởm, kiều mị nhìn hắn: "Không thể cởi trói cho em sao? Hai tay đều đau."
Cố Tử Hoán dừng động tác, hơi nheo đôi mắt, đánh giá Lê Viện, phảng phất như đang do dự có nên cởi trói cho cô hay không.
Vì để cho hắn thả lỏng đề phòng, nét mặt Lê Viện phá lệ nhu nhược, một bộ dáng nhìn thấy mà thương.
Đột nhiên, hắn xùy một tiếng.
"Thiếu chút nữa đã tin tưởng cô người phụ nữ xảo quyệt."
Trong lòng Lê Viện lộp bộp một chút, thầm kêu không ổn.
Vừa rồi rõ ràng đã làm cho hắn thả lỏng đề phòng, không ngờ lại thất bại trong gang tấc.
Có điều cũng bình thường. Cố Tử Hoán vốn không phải nam nhân bình thường, bằng không cũng sẽ không lăn lộn được trong kinh doanh nhiều năm như vậy.
"Hoán." Lê Viện tiếp tục thêm lửa. "Anh đừng như vậy được không! Em sợ hãi."
Cố Tử Hoán nhếch khóe miệng, nhéo cằm cô: "Gọi ông xã."
Lê Viện bĩu môi: "Không cần. Dù sao anh cũng không thương em."
"Gọi ông xã, anh thương em." Hô hấp Cố Tử Hoán trở nên dồn dập. "Hôm nay nhất định sẽ thương em không xuống được giường."
Lê Viện ngước mắt, ánh mắt trong veo như thiếu nữ.
"Thật sao? Anh tính thương em như thế nào?"
"Em muốn thương thế nào, anh liền làm như vậy." Cố Tử Hoán vén váy cô lên, ngón tay dò xét đi vào. "Ông xã sẽ cho em biết, anh mới là nam nhân thích hợp nhất với em. Những người đàn ông khác đều không xứng với em."
Lê Viện không chịu nổi nữa. Vì nhiệm vụ cô có thể bán nhan sắc, nhưng người đàn ông này càng ngày càng khiến cô buồn nôn. Cô thà từ bỏ nhiệm vụ còn hơn là tiếp tục giả vờ.
"Hệ thống, rốt cuộc mất bao lâu bọn họ mới tìm được ta? Nếu như thật sự không tìm thấy, ta dứt khoát từ bỏ nhiệm vụ. Thật sự là quá ghê tởm. Chị có thói ở sạch không thể chạm vào."
Trong tình huống bình thường, Lê Viện rất ít khi làm phiền hệ thống.
Hệ thống ngoài lúc xuất hiện khi cô có yêu cầu ra, thì ngày thường tựa như không tồn tại. Còn hiện tại, cô thật sự không thể nhịn được nữa mới triệu hồn hệ thống.
"Muốn biết hành động của đám Lam Y Thành, 500 tích phân. Muốn để Lam Y Thành tìm thấy sớm hơn, 500 tích phân."
Lê Viện: "..."
Tích phân là điểm để cô trở lại thân thể ban đầu, hệ thống vì muốn trừ tích phân của cô, thật đúng là không bỏ qua mọi cơ hội.
"Nếu như từ bỏ nhiệm vụ, tất cả điểm tích phân sẽ bị xóa, còn bị trừng phạt. Ký chủ có từ bỏ nhiệm vụ hay không?"
Lê Viện: "..."
Rầm! Từ ngoài cửa truyền đến âm thanh va chạm.
Vào lúc Cố Tử Hoán sững sờ, một nắm đấm bỗng nhiên vung tới.
Lê Viện hồi phục tinh thần, nhìn thấy Tô Trạch Phong dẫn theo mấy người cảnh sát xông vào. Vừa rồi thứ dùng để phá cửa là một loại vũ khí sắc bén, trực tiếp để lại một lỗ hổng trên cửa.
Tô Trạch Phong chạy tới ôm Lê Viện vào trong ngực. Mà Cố Tử Hoán cứ như vậy bị nhóm cảnh sát khống chế.
"Có bị thương hay không?"
Lê Viện rúc vào lòng ngực Tô Trạch Phong lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi." Tô Trạch Phong buông người ra, cởi trói cho cô. Khi nhìn thấy dấu vết lưu lại, tức khắc đôi mắt híp híp, giơ chân đá một cước về phía Cố Tử Hoán.
"Cậu có phải đàn ông hay không? Ra tay với phụ nữ, còn không bằng cầm thú."
Cố Tử Hoán hung ác muốn nhào tới, nhưng lại bị cảnh sát khống chế.
"Phó Lâm Lâm, đồ đê tiện ai cũng có thể làm chồng. Vừa rồi còn dùng hoa ngôn xảo ngữ gạt tôi. Cô người phụ nữ không tim không phổi, đối xử với mấy người đàn ông kia cũng nói lời ngon ngọt như vậy? Tôi nguyền rủa đám gian phu dâʍ phụ các người, sớm muộn gì cũng có một ngày chết không chỗ chôn."
Chát! Lê Viện vung một cái tát cho Cố Tử Hoán.
Cố Tử Hoán không có cách nào né tránh, trên mặt tự nhiên in dấu một bàn tay.
"Gả cho anh nhiều năm, tôi không có lỗi với anh, cũng không có lỗi với gia đình này. Là anh không cần tôi, là anh có lỗi với tôi trước đây. Hiện tại còn giả vờ làm thánh nhân cái gì? Tôi là đồ đê tiện, vậy còn anh? Anh căn bản chỉ là con rệp. Nhìn dáng vẻ của anh xem, thật là đáng thương! Không còn hào quang Cố gia, anh ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng."