Chu Xảo Huệ và người đại diện của Tô Trạch Phong đưa quần áo mới đến cho hai người. Lê Viện thay đồ, trang điểm xong rồi ra ngoài trước.
Sau khi Tô Trạch Phong thay xong, ở lại trong phòng chốc lát, sau đó mới rời khỏi cùng người đại diện.
Lúc này bữa tiệc cũng đã chuẩn bị kết thúc. Lê Viện vẫn tiếp tục xã giao như không có gì xảy ra, chờ đến khi yến hội kết thúc, liền ngồi lên xe bảo mẫu về nhà.
"Hai người đi xe phía sau."
Khi cửa xe bị kéo ra, Hạ Mân đột nhiên xuất hiện.
Chu Xảo Huệ và trợ lý nhìn thoáng qua Lê Viện, sau đó xuống khỏi xe rồi đi về chiếc xe phía sau.
Hạ Mân lên xe, đóng cửa lại.
Đem tấm màn che buông xuống.
Lê Viện co lại sang bên cạnh: "Mân, có chuyện gì chúng ta về nhà nói được không?"
Hạ Mân nhìn về phía Lê Viện, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
"Mân..." Lê Viện nở nụ cười lấy lòng. "Đừng nóng giận! Em biết sai rồi."
"Biết sai rồi? Sai chỗ nào?" Hạ Mân âm trầm nhìn cô.
"Em không nên đi theo Tô Trạch Phong." Lê Viện hôn hôn môi hắn. "Thực xin lỗi!"
"Nếu có lần tiếp theo, em vẫn sẽ đi theo hắn. Em thích hắn." Ánh mắt Hạ Mân sắc bén, phảng phất như nhìn thấu nội tâm cô.
Lê Viện nghĩ đến màn đánh cược với Tô Trạch Phong. Cô thua! Với tính tình của Tô Trạch Phong, buổi tối hôm nay không phải kết thúc, mà là bắt đầu. Cho nên, cô không có cách nào lừa gạt Hạ Mân. Về sau nhất định sẽ còn gặp lại Tô Trạch Phong, hơn nữa còn sẽ phát sinh loại dây dưa tương tự với hắn.
"Nói không ra lời? Nếu biết anh tức giận, chẳng lẽ không biết dỗ dành sao? Hay là, có hắn rồi, thì không muốn anh nữa?" Hạ Mân cười lạnh.
"Mới không phải đâu!" Lê Viện ôm lấy cổ Hạ Mân. "Em vĩnh viễn không có khả năng không cần Mân. Anh là bạn trai của em."
"Anh là bạn trai em, Lam Y Thành là bạn trai cũ trúc mã của em, Tô Trạch Phong là tình nhân em. Lâm Lâm của chúng ta thật đúng là họa thủy."
Hạ Mân câu lấy vài sợi tóc cô đặt lên mũi ngửi ngửi.
"Vừa rồi em làm thế nào câu dẫn Tô Trạch Phong?"
"Em mới không có." Lê Viện hờn dỗi. "Em chỉ câu dẫn Mân."
"Ồ? Vậy em nói xem, em tính làm thế nào câu dẫn anh?" Vốn dĩ Hạ Mân đầy một bụng lửa giận, nhưng khi nhìn thấy cô lấy lòng như vậy, cơn tức giận bỗng biến mất tăm.
Chỉ là, hắn không thể biểu hiện ra ngoài. Bằng không tiểu nữ nhân này vĩnh viễn sẽ không biết thu liễm. Hắn phải cho cô một bài học, khiến cô biết hắn cũng sẽ có lúc tức giận.
Lê Viện ngồi trên eo Hạ Mân, cúi đầu dùng miệng ngậm lấy cúc áo hắn.
Cánh môi non mềm cởi nút thắt ra, thỉnh thoảng đụng chạm vào da thịt hắn, gợi lên nhóm lửa du͙© vọиɠ trên người hắn.
Căn dục long dưới thân nhanh chóng ngẩng cao đầu. Cây gậy cứng rắn chống đỡ lấy hoa huyệt. Cách một tầng vải dệt, bộ phận sinh dục nam nữ phảng phất như đang chào hỏi nhau.
Hạ Mân nhắm mắt lại, hưởng thụ Lê Viện lấy lòng.
"Tài xế, đi đường vòng."
Phía trước truyền đến giọng nói yếu ớt của tài xế: "Vâng."
Tài xế là nhân viên của công ty bọn họ, đã đi theo Hạ Mân nhiều năm. Đây là lần đầu tiên tài xế nhìn thấy đại Boss vốn không háo sắc nhà bọn họ làm ra bộ dáng cướp sắc như vậy.
Có điều bọn họ làm cái nghề này, đương nhiên biết cái gì có thể nhìn, cái gì không thể nhìn. Cho dù âm thanh phía sau khiến cậu ta cứng nhớ đến bà xã, cũng phải làm cho tốt công việc.
Đường vòng là con đường dốc gập ghềnh, hơn nữa còn cách tiểu khu bọn họ khá xa, về đến nơi phải mất một thời gian dài. Có điều mọi người đều là tài xế già, sao có thể không biết Hạ Mân suy nghĩ gì?
Lúc này, chiếc xe phía sau nhìn xe trước mặt không đi đường quốc lộ, ngược lại là đi vòng vào một con hẻm nhỏ.
"Chúng ta đừng không theo. Đi đường ngày thường." Đường Thịnh cười tủm tỉm nói: "Theo dõi là không tốt. Đúng không? Chu tiểu thư."