Thế nhưng, lại có cảm giác hưng phấn.
Chơi trong chốc lát, bàn tay Tô Trạch Phong bắt lấy đôi no đủ tròn trịa kia.
Hai tay nhéo nhéo, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú bên trái, dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ.
“Lớn như vậy, về sau sẽ có bao nhiêu sữa?”
Lê Viện tăng thêm hô hấp, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Chảy nước?”
Tô Trạch Phong dứt lời, bàn tay vói vào trong qυầи ɭóŧ.
“Thật nhiều nước. Xem ra tiểu dâʍ oa đã thực ngứa.”
Lê Viện thở dốc nói: “Anh nhanh lên.”
Tô Trạch Phong giơ ngón tay bỏ vào trong miệng Lê Viện: “Nếm thử xem dâʍ ŧᏂủy̠ của cô có hương vị thế nào.”
Lê Viện liếm ngón tay hắn, trong mắt tràn đầy tìиᏂ ɖu͙©.
“A… Đây là chảy vì anh… Anh phải chịu trách nhiệm.”
Tô Trạch Phong nhìn dáng vẻ dâʍ đãиɠ của cô, tưởng tượng ra ngón tay là côn ŧᏂịŧ, hơn nữa còn là hình ảnh được cô liếʍ ɭáρ.
Hắn không thể nhẫn nại được nữa.
Cởϊ qυầи, móc ra căn dục long cứng rắn.
“Bảo bối, ăn ngón tay có gì ngon? Đến đây, ăn nó.”
Lê Viện ngồi xổm xuống, ngón tay xinh đẹp nắm lấy cự long cứng rắn.
Cúi đầu ngậm lấy qυყ đầυ.
“Hừ…”
Tô Trạch Phong hít một hơi.
“Tiểu dâʍ oa… Thật là dâʍ đãиɠ… Ngay cả cây gậy nam nhân cũng sẽ liếm. Cô thực thiếu thao… Ưm…”
Lê Viện nghe hắn nói từ ngữ dâʍ đãиɠ, chỉ cảm thấy hoa huyệt càng hư không.
Nhưng cô biết trong lòng người nam nhân này còn có một nút thắt, nếu không giải quyết xong khúc mắc này, qua buổi tối hôm nay lại chui vào mai rùa. Mà hôm nay hắn dám làm như vậy, cũng là vì mượn rượu lấy thêm can đảm. Nếu là ngày thường, với cái tính tình làm bộ làm tịch của hắn, cho dù trong lòng nghẹn đến nội thương cũng sẽ không làm ra chuyện bắt người.
“Thoải mái sao?”
Lê Viện phun ra côn ŧᏂịŧ.
“Tiếp tục…”
Tô Trạch Phong không vui.
Đang là thời điểm thoải mái, tiểu nữ nhân này thế mà lại dừng lại.
“Tôi có lời muốn hỏi anh.” Lê Viện dùng tay loát côn ŧᏂịŧ.
Tay cô thực mềm mại, khi móng tay xẹt qua qυყ đầυ, có chút đau đớn, nhưng lại mang nhiều kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ.
Tiểu nữ nhân này không chỉ có môi trên biết hút, phía dưới vô cùng cắn người, đến cả ngón tay cũng giỏi loát như vậy. Nghĩ tới còn có hai người nam nhân được cô hầu hạ, trong lòng hắn lại nổi lên từng trận ghen ghét.
Hắn động hạ thân, hưởng thụ ngón tay cô phục vụ.
“Ưm…”
Lê Viện nhìn bộ dáng hưởng thụ của hắn, nói: “Thích tôi sao?”
Tô Trạch Phong một lần nữa mở to mắt, tức giận trừng mắt cô: “Cô nói xem?”
“Anh không nói, làm sao tôi biết?” Lê Viện há mồm ngậm lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi gắt gao liếm côn ŧᏂịŧ.
“A!” Tô Trạch Phong nhíu mày. “Ưm… Lại sâu chút…”
Hắn động hạ thân, muốn cắm vào càng sâu.
Đầu lưỡi thực mềm mại, ấm áp, giống như tiểu huyệt của cô.
“Anh nói trước có thích tôi hay không? Nói xong, tôi mới có thể hầu hạ anh cho tốt.” Lê Viện phun ra côn ŧᏂịŧ, tiếp tục thẩm vấn. “Thích tôi sao?”
“Thích. Vô cùng thích.” Tô Trạch Phong thở hổn hển. “Có chuyện để lát nữa nói. Bảo bối, để anh làm lần nữa.”
“Không cần.” Lê Viện giận dỗi nói: “Hôm nay không nói cho rõ ràng, anh đừng chạm vào tôi.”
“Vậy cô muốn nói gì?” Tô Trạch Phong kiềm chế tính tình.
Thân thể hắn gần như muốn phát hỏa.
Nam nhân du͙© vọиɠ không được thỏa mãn là đáng sợ nhất.
“Qua buổi tối hôm nay, anh tính xử lý quan hệ giữa chúng ta như thế nào? Người xa lạ? Bạn bè? Hay là bạn tình?”
Lê Viện vào lúc thẩm vấn cũng không nhàn rỗi.
Rốt cuộc cô phải làm cho người nam nhân khó tính này biết năng lực của mình.
“Cô chia tay với bọn họ, tôi cưới cô.”
Chỉ cần cô thoát khỏi hai người đàn ông kia, chuyện trước đây hắn có thể không truy cứu.
“Nếu tôi không muốn chia tay?” Lê Viện vuốt ve côn ŧᏂịŧ, ngẩng đầu ủy khuất nhìn hắn. “Tôi muốn anh, cũng muốn bọn họ.”
“Cô lại dâʍ đãиɠ như vậy? Có tôi chưa đủ, còn muốn nam nhân khác? Một mình tôi không thỏa mãn được cô?” Tô Trạch Phong tức giận.