Lê Viện nhìn bản hợp đồng trước mặt, bật cười.
"Em là người ấu trĩ như vậy sao?"
Lam Y Thành nhướng mày: "Không cần?"
Dứt lời, làm bộ muốn thu hồi hợp đồng.
Lê Viện đè lại tay hắn, cười tủm tỉm nói: "Muốn."
"Tiếp theo chúng ta cần nói tới Tô Trạch Phong." Lam Y Thành nhéo cằm cô. "Em không muốn giải thích một chút sao?"
Ánh mắt Lê Viện lóe lóe.
"Nói cái gì?"
"Chột dạ?" Lam Y Thành quá hiểu biết cô.
Chỉ với một ánh mắt, hắn liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Tức khắc, trong lòng càng tức giận.
"Em chột dạ cái gì?" Lê Viện xê dịch mông, ôm lấy cổ hắn. "Anh khó có được ngày nghỉ, em muốn đi ra ngoài chơi! Lần trước hẹn xem phim lại không thành. Chẳng lẽ chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, muốn xem một bộ phim khó khăn thế sao?"
"Muốn tự đóng phim?" Hô hấp Lam Y Thành tăng thêm, dục long cứng rắn chống lên mông nhỏ của cô.
"Em muốn giống người bình thường, cùng anh ở rạp chiếu phim lớn, cùng với rất nhiều người xem phim. Mà không phải ở rạp chiếu phim tư nhân xa hoa, hay là anh đặt bao hết cả rạp." Lê Viện phát hiện hắn khác thường, tức giận nhìn hắn. "Ngoại trừ lên giường, anh không muốn hẹn hò với em sao?"
"Muốn. Nhưng lâu rồi em chưa bồi anh." Lam Y Thành ủy khuất, bế cả người Lê Viện lên, đặt xuống sô pha bên cạnh.
Hắn cởi cúc áo, lộ ra cơ ngực cường tráng.
Lê Viện nuốt nuốt nước miếng.
Lam Y Thành là điển hình cho mặt người dạ thú. Rõ ràng diện mạo ưu nhã như thơ, mà thời điểm trên giường lại đặc biệt điên cuồng, thích nhất dùng các loại tư thế mắc cỡ.
"Đẹp sao?"
Lê Viện vươn nanh vuốt, nhéo nhéo tiểu đậu trên ngực hắn.
"Bảo bối, ở dưới..."
Lê Viện giận liếc mắt hắn một cái.
Móng tay sơn xinh đẹp trượt xuống, dừng lại ở trên lưng quần hắn.
"Xuống chút nữa..."
Lam Y Thành lửa nóng nhìn cô.
Lê Viện nằm trên sô pha, cởi bỏ dây lưng bên hông hắn.
Động tác của cô rất chậm, như là cố ý trêu đùa hắn. Tuy rằng cách một lớp quần, nhưng vẫn cảm giác được đồ vật nóng bỏng kia càng lúc càng lớn.
"Bảo bối, em muốn bị anh thao không xuống giường được sao? Hình như ngày mai em lại có lịch quay đúng không?"
Thời điểm Lê Viện cởi bỏ dây quần, côn ŧᏂịŧ dữ tợn cứ như vậy nhảy ra ngoài.
Lam Y Thành không muốn tiếp tục nhẫn nại, cởi váy Lê Viện, cúi đầu ngậm lấy môi đỏ diễm lệ.
Cạch! Cửa mở ra.
Hạ Mân xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy hành động của hai người, Hạ Mân nhướng mày.
"Cậu tới làm cái gì?"
Lam Y Thành bị bắt dừng lại, dùng quần áo bên cạnh che lại cơ thể Lê Viện.
"Nên nhìn, không nên nhìn đều đã nhìn hết. Cậu che có ích lợi gì?"
Hạ Mân vừa cởϊ áσ khoác vừa đến gần.
"Vốn có một số việc muốn hỏi bảo bối, hiện tại xem ra thỏa mãn bảo bối trước vẫn quan trọng hơn."
"Em cảm thấy nói chính sự trước quan trọng hơn." Lê Viện nghĩ đến tình trạng lăn lộn lần trước cùng bọn họ, không muốn lại nếm mùi không xuống được giường.
Cô rụt rụt về sau.
Nhưng còn chưa có lùi được hai bước, đã bị Lam Y Thành bắt lấy mắt cá chân.
"Thành ca ca."
Lam Y Thành cười khẽ: "Lâm Lâm, em không biết dùng ánh mắt như vậy nhìn nam nhân, sẽ chỉ làm cho nam nhân càng muốn thao em sao?"
"Cô ấy đây là cố ý câu dẫn đây! Nếu bảo bối đã nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng không thể làm cô ấy thất vọng đúng không?" Hạ Mân mỉm cười. "Cho đến khi bảo bối thành thật nói cho chúng ta biết Tô Trạch Phong là như thế nào, chúng ta mới dừng lại."