Cố Tử Hoán nhìn loại tình huống này, cũng biết là Lê Viện sẽ không theo hắn rời đi. Hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn, hôm khác lại đến tìm nữ nhân kia tính sổ.
"Đi thôi." Cố Tử Hoán dẫn theo thư ký rời khỏi.
Tô Trạch Phong nhìn về phía Chu Xảo Huệ: "Cô ấy uống say, đưa cô ấy về đi!"
"Vâng." Chu Xảo Huệ gật đầu. "Vừa rồi thật cảm ơn anh, Tô ảnh đế."
Khi Lê Viện về đến nhà, cả người đều hoàn toàn mơ hồ. Hạ Mân không có mặt, Lam Y Thành thấy cô say thành như vậy, khó có khi không bắt nạt cô.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Lê Viện nhìn quanh căn phòng quen thuộc, xoa xoa đầu đang phát đau.
"Đêm qua em về nhà như thế nào?"
Lam Y Thành đang ngồi xử lý văn kiện bên cạnh. Nghe thấy cô nói, hừ một tiếng: "Em nên thấy may mắn khi có một người đại diện đáng tin đi, bằng không nếu bị người khác đem bán cũng không biết. Đỡ hơn chưa? Bữa sáng làm xong rồi. Chuẩn bị nhanh lên rồi ăn một chút."
Lê Viện bước chân trần xuống.
Lam Y Thành nhíu mày, lại gần bế cô lên.
"Thân thể chính mình cũng không biết sao? Mấy ngày nay là kỳ sinh lý, đừng cứ không quan tâm cơ thể của mình như vậy."
Lê Viện ôm lấy cổ Lam Y Thành, làm nũng nói: "Thành ca ca là tốt nhất. Ngay cả kỳ sinh lý của em là ngày nào cũng biết, chính em còn quên mất!"
"Đồ không có lương tâm." Lam Y Thành mổ một chút lên khóe miệng cô. "Cho nên hôm nay có muốn thưởng cho anh một chút không? Hử..."
"Muốn em thưởng như thế nào?" Lê Viện một tay ôm cổ, một tay khác mò mẫm phía dưới.
"Nha đầu hư đang suy nghĩ cái gì? Ý anh là ra ngoài dạo phố. Tuy anh cũng thích phần thưởng kia, nhưng gần đây em bận rộn như vậy, lâu rồi chưa được thư giãn đúng không?"
Hắn lại không phải Liễu Hạ Huệ, nếu còn câu dẫn hắn, cũng đừng trách hắn không tha cho cô. Hiếm khi có một cơ hội nghỉ ngơi, hắn muốn tìm nơi hẹn hò cùng cô như trước đây hơn.
Lê Viện nghe hắn nói như vậy, thu hồi móng vuốt, nói: "Được! Nghe anh hết. Chỉ là hiện tại ngay cả ngụy trang em cũng dễ dàng bị phát hiện. Không bằng chúng ta đi xem phim đi! Còn nhớ chứ? Ngày xưa chúng ta có một khoảng thời gian không được đi xem phim. Tiếc nuối của năm đó, bây giờ bù lại một chút."
Năm xưa sự nghiệp của "Phó Lâm Lâm" bay lên cao, các loại lịch trình sắp xếp kín mít. Lam Y Thành cũng luôn bận rộn công tác. Khi "Phó Lâm Lâm" rảnh rỗi, thì Lam Y Thành lại không.
Có một lần Lam Y Thành mua hai vé xem phim, nhưng mà "Phó Lâm Lâm" lại bị thương khi đóng phim, nằm viện nửa tháng. Sau đó hắn lại mua thêm một cái khác. Kết quả...
Hai người luôn gặp đủ các loại nguyên nhân mà đi ngang qua nhau. Vì thế tấm vé xem phim đã trở thành tiếc nuối của bọn họ. Hiện tại bọn họ đã ở bên nhau một lần nữa, chắc chắn sẽ lấp lại tiếc nuối kia.
Leng reng! Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lê Viện nhấn kết nối cuộc gọi.
Trên màn hình là một dãy số xa lạ.
"Alo..."
"Phó Lâm Lâm, cô thế mà lại kéo tôi vào danh sách đen." Giọng nói của Cố Tử Hoán từ đầu bên kia truyền đến. "Cô có đồ còn sót lại trong nhà có muốn lấy lại hay không?"
Nghe thấy giọng nói của hắn, khóe miệng Lê Viện nhếch lên.
Con mồi đã cắn câu.
Cô nhàn nhạt nói: "Thứ gì?"
Cố Tử Hoán đột nhiên có chút chột dạ.
"Chính là đồ cô hay dùng."
"Nếu như quan trọng, nhờ anh gửi tới đây! Còn nếu không quan trọng, cứ ném thùng rác, cảm ơn."
"Những thứ khác cô không cần, nhưng Mimi cũng không cần sao?" Cố Tử Hoán thấy cô chuẩn bị cúp điện thoại, giọng nói có chút nôn nóng.
Mimi là con mèo mà Lê Viện nhận nuôi lúc nhàm chán. Mèo con kia có một bên mắt bị tàn tật, cho nên luôn bị đồng loại bắt nạt.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Viện có chút xấu hổ. Cô ôm lấy cổ Lam Y Thành, làm nũng nói: "Em muốn đi Cố gia một chuyến."