"Ưʍ... A... Mân... Sâu quá..."
Lê Viện cắn môi, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sắc tình.
Hạ Mân hai tay bế cô lên, đi vào trong phòng.
Mỗi một bước đi, côn ŧᏂịŧ đỉnh càng sâu hơn, làm cho cô sảng khoái kêu to.
"Mân... Không được... Em không được... Muốn tới..." Lê Viện xin tha. "Cho em... A... Sảng khoái..."
Hạ Mân dừng lại, ôm cô dựa vào tường.
Da thịt tuyết trắng như ngọc dán trên vách tường lạnh băng, kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ khiến cho cô không ngừng run run. Côn ŧᏂịŧ phía sau vẫn không ngừng gia tốc, cắm đến vách thịt non ửng đỏ.
"Bảo bối, thoải mái sao? Hử?"
"Thoải mái. Thật thoải mái." Lê Viện rêи ɾỉ.
"Anh hay Lam Y Thành làm cho em thoải mái hơn?" Ánh mắt Hạ Mân âm trầm.
Trong đầu Lê Viện vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cô vội vàng trấn an Hạ Mân: "Đương nhiên là Mân. Anh là lợi hại nhất."
Hạ Mân cúi đầu hôn xuống, cắn lên môi đỏ của cô.
"A! Đau..."
"Có đau bằng anh không? Em có biết anh sắp đau lòng đến chết?" Hạ Mân chua xót nói: "Anh thua. Anh nhận."
"Mân... Ưʍ..." Lê Viện thét chói tai. "A... Tới rồi..."
Hạ Mân bắn tϊиᏂ ɖϊ©h͙ vào sâu trong thân thể của cô, chất lỏng vừa nhiều vừa đặc, một hồi lâu mới dừng lại.
"Không phải em nói muốn sinh con cho anh sao? Gả cho anh, sau đó chúng ta sinh con. Anh muốn làm chồng hợp pháp của em. Về phía Lam Y Thành... Anh có thể xem hắn không tồn tại. Nhưng mà, thời điểm bên anh không được nhớ đến hắn, chỉ có thể nhớ anh."
"Mân, anh đúng là đứa ngốc. Rõ ràng không cần ủy khuất chính mình như vậy. Với điều kiện của anh, muốn dạng phụ nữ nào mà không có?" Lê Viện cảm động nói.
"Phụ nữ bên ngoài ngàn ngàn vạn vạn, nhưng không có người nào giống em làm anh nhìn một cái liền cương." Trong giọng nói của Hạ Mân lộ ra chút không cam lòng.
Sau khi lại làm một trận tình cảm mãnh liệt, Lê Viện ôm lấy Hạ Mân cùng nhau ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Mân đã rời đi. Trên bàn chuẩn bị đầy đủ bữa sáng, còn có một tờ giấy nhỏ.
"Chờ anh trở lại. Em là của anh, không được chạy đi với người khác, nếu không cho dù có tới chân trời góc biển, tất không buông tha em."
Lê Viện trợn trắng mắt: "Ngay cả lời âu yếm cũng không biết nói. May mà bà không phải nữ nhân bình thường, nhìn ra được bộ mặt đáng yêu dưới lớp mặt nạ của anh."
Sau khi ăn cơm sáng xong, Lê Viện lên xe bảo mẫu do công ty sắp xếp đi đến đoàn phim.
Quay phim phi thường thuận lợi. Chỉ có điều...
"Diễn cảnh giường chiếu?" Lê Viện khϊếp sợ. "Đạo diễn, Tô ảnh đế đến cả cảnh hôn còn không quay, bây giờ còn muốn quay cảnh giường chiếu? Anh hỏi qua ý cậu ấy rồi sao?"
Đạo diễn thấy ngày thường biểu hiện của Lê Viện cũng không tồi, nên lúc này mới không hề làm khó xử cô. Nghe xong cô chất vấn, nhẫn nại tính tình muốn bạo phát xuống, nói: "Tô ảnh đế xưa nay không quay cảnh ái muội, không có nghĩa là cậu ấy sẽ tuân theo cái quy củ này. Nếu như vì kịch bản yêu cầu, cậu ấy cũng có thể chịu hy sinh chính mình một chút. Được rồi. Nếu thực sự có vấn đề gì, Tô ảnh đế sẽ nói cho chúng ta. Cậu ấy không lên tiếng, hẳn là không có việc gì."
Lê Viện nhìn về phía Tô Trạch Phong. Hắn đang thay trang phục dưới ánh mặt trời. Khi ánh nắng chiếu vào người hắn, cả người hắn thoạt nhìn còn tinh xảo lấp lánh hơn so với màn ảnh.
Có lẽ là nhận thấy ánh mắt của Lê Viện, hắn liếc nhìn qua. Khi đối diện với cô, lại lần nữa thu hồi tầm mắt.
"Chị nói xem, nếu em quay cảnh giường chiếu với Tô ảnh đế, đám bạn gái fans hâm mộ của hắn sẽ không cầm đao chém em chứ?" Lê Viện nhỏ giọng nói.
"Hiện tại em đã ngủ với Hạ ảnh đế, người trên mạng mắng em nhiều như vậy, cũng không thấy em quan tâm đến. Hiện tại đi quan tâm tới sự tình râu ria đó làm cái gì?"