Hạ Mân tiến vào phòng tắm, điện thoại Lê Viện vang lên.
Nhìn thoáng qua màn hình, kết nối cuộc gọi.
"Lâm Lâm, mở cửa cho anh." Lam Y Thành đè nén thanh âm từ đầu dây bên kia truyền đến.
Lê Viện do dự một chút, cuối cùng tình cảm vẫn chiếm thế thượng phong, đi qua mở cửa cho hắn.
Vừa mở ra, chỉ thấy Lam Y Thành đã bế cả người Lê Viện lên, trong tiếng kinh hô của cô trực tiếp đi vào phòng đối diện.
"Mau buông em xuống, muốn làm gì?"
Lam Y Thành căn bản mặc kệ kháng nghị của Lê Viện, sau khi ôm cô vào phòng, khóa trái cửa.
Hắn cúi đầu hôn Lê Viện, một bàn tay ôm mông cô, một tay khác cởi bỏ từng cúc áo của cô.
"Đừng nháo, Thành."
"Cho anh." Ánh mắt Lam Y Thành mang theo lửa nóng nhìn cô. "Giống như năm đó, tin tưởng anh, tiếp nhận anh, yêu anh."
Lê Viện bị giam trong ánh mắt của Lam Y Thành. Trong giây phút kia, cô nhìn thấy trong mắt hắn thoáng qua tia hoảng loạn và ưu thương.
Một người kiêu ngạo như vậy, lần này lại rối rắm không có biện pháp nào. Hắn biết nếu như bây giờ không hạ thủ, Hạ Mân sẽ không cho hắn cơ hội cạy góc tường.
Chỉ trong nháy mắt do dự, Lam Y Thành vén váy cô lên, ngón tay cắm vào hoa huyệt.
Hắn không muốn lại chờ đợi.
Trước hết cần để lại dấu vết của mình trên người nữ nhân này.
Hắn muốn chiếm hữu cô, làm cô dính lên hơi thở của hắn.
"Ưʍ..."
Lê Viện phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Thân thể của cô phi thường mẫn cảm, chỉ cần trêu chọc một chút là có thể mềm thành nước.
"Thành..."
Hai tay cô treo trên cổ hắn.
Phốc! Phốc!
Ngón tay cắm vào hoa huyệt, phát ra âm thanh ái muội.
"Nghe thấy không? Đây là nước chảy vì anh. Chứng minh Lâm Lâm cần anh. Mà anh, đã không nhịn được. Cho dù giờ khắc này em có cầm đao đâm anh, anh cũng sẽ không rút ra. Anh muốn Lâm Lâm nở rộ dưới thân anh, muốn hoa huyệt em hút khô ©ôи ŧᏂịŧ anh..."
Khuôn mặt Lê Viện ửng đỏ.
Người đàn ông này...
Ngày thường nhìn qua ôn tồn lễ độ như vậy, kết quả thì ra là nguỵ quân tử.
Cái gì mà ©ôи ŧᏂịŧ... Mắc cỡ chết người.
Thế nhưng khi nghe hắn nói những lời không biết xấu hổ, hoa huyệt co rút lại, càng ngày càng ngứa.
Lam Y Thành mút lấy môi cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Hắn cởϊ qυầи áo, lộ ra thân thể nhìn như hạc gầy nhưng cực kỳ rắn chắc, phi thường cường tráng.
Khi chiếc qυầи ɭóŧ được kéo xuống, lộ ra côn ŧᏂịŧ lớn nhảy lên hai cái.
Lê Viện nuốt một ngụm nước miếng.
"Chúng ta lên giường trước được không?"
"Ngay ở chỗ này." Lam Y Thành một lần nữa ôm lấy cô, đặt cô dựa vào tường. "Em yêu hắn sao?"
Lê Viện do dự một chút, gật đầu.
"Yêu anh không?" Lam Y Thành không cam lòng, lại hỏi.
Lê Viện khó xử: "Một núi không thể chứa hai hổ."
"Đúng là nữ nhân có lòng tham. Em vừa muốn hắn, lại vừa muốn anh. Cho nên em định tam phu tứ mã phải không?" Lam Y Thành vừa dứt lời, côn ŧᏂịŧ cắm vào âm hộ.
"A!" Lê Viện còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cứ như vậy bị Lam Y Thành trực tiếp thọc vào. "Thành... Thành..."
Lam Y Thành phát ra thanh âm thoải mái.
"Ưʍ... Nhiều năm qua, mỗi ngày anh đều nghĩ đến giờ khắc này. Rốt cuộc cũng làm được. Lâm Lâm đã quay lại."
"Căng quá, sắp bị căng hỏng rồi."
Trên khuôn mặt Lê Viện ngập tràn sắc tình.
"Khẩu thị tâm phi." Lam Y Thành đâm vào, ngược lại không vội vàng tiến công. Hắn chín cạn một sâu cọ xát, trên mặt mang theo ý cười xấu xa. "Kỳ thật em đang suy nghĩ, nhanh nhanh cắm chết em, làm cho em bị đại ©ôи ŧᏂịŧ thao chết đúng hay không?"
Lê Viện xấu hổ buồn bực trừng mắt hắn: "Vậy anh có làm hay không?"
"Làm, hôm nay không làm chết em, anh tuyệt đối sẽ không ngừng lại." Lam Y Thành nảy sinh ác độc, hung hăng đỉnh qυყ đầυ thâm nhập.
"A!" Lê Viện suиɠ sướиɠ đến kêu to. "A a a... Thật thoải mái... Sắp chết... Chậm một chút..."
Lam Y Thành sao có thể nghe theo lời nói "khẩu thị tâm phi" của cô? Hắn hung hăng mà đâm, thao, mỗi một chút đều đỉnh đến tận cùng tiểu huyệt.
Vài phút sau, điện thoại Lê Viện vang lên. Vừa rồi khi cởϊ qυầи áo, Lam Y Thành đã ném điện thoại của cô xuống đất. Hiện tại đang nằm dưới chân bọn họ.
Lam Y Thành nói bên tai Lê Viện: "Hắn đang tìm em. Nghe thấy không? Cửa đối diện đang mở. Hắn ở bên ngoài, cách căn phòng này..."
Lê Viện bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ khiến hoa huyệt xiết chặt lại. Lam Y Thành bị kẹp đến quá thoải mái, phát ra tiếng rên sảng khoái.
"Đây là muốn bấm gãy anh sao? Vừa nghe thấy hắn ở ngoài nghe chúng ta làʍ t̠ìиɦ, em đã kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ như vậy?"
"Thành... Cái này đối với anh ấy... Quá tàn nhẫn..." Lê Viện lộ ra tia không đành lòng. "Em cảm giác được, anh ấy thật sự thực yêu em."
"Còn anh? Anh thì không yêu em? Đừng quên. Trước kia là em câu dẫn anh." Năm đó Lam Y Thành xem cô như em gái, như thanh mai, thế nhưng tiểu xấu xa này lại dám câu dẫn hắn, làm hắn trầm luân trong ôn nhu của cô. Từ đó về sau, trong đầu hắn đều xuất hiện thân thể câu hồn của cô. Đối mặt với phụ nữ khác cũng không nhấc nổi một tia hứng thú.
Lam Y Thành áp Lê Viện nằm trên mặt đất lót thảm. Một tay cầm lấy điện thoại đang không ngừng đổ chương, ấn nút nghe mở loa.
"A... Lâm Lâm, thích bị anh thao như vậy sao? Đại ©ôи ŧᏂịŧ của Thành ca ca thao em sướng hay không sướng?"
Lê Viện biết Lam Y Thành đang làm gì, không muốn cùng hắn kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Hạ Mân.
Nhưng mà Lam Y Thành luôn biết điểm mẫn cảm của cô ở nơi nào. Cô không nói, hắn có rất nhiều biện pháp làm cô phải phát ra âm thanh.
Cả cây côn ŧᏂịŧ lớn rút ra, lại hung hăng mà cắm vào.
"A a a..." Lê Viện kêu to. "Chậm một chút... Đừng nhanh như vậy..."
Điện thoại chưa cúp máy.
Trong mắt Lam Y Thành lóe lên một tia kỳ dị.
Sức nhẫn nhịn của tên tiểu tử này so với trong tưởng tượng tốt thật.
Khó đối phó!
"Không, em muốn càng nhanh, muốn bị thao càng sâu. Nhìn xem tiểu huyệt thật biết hút, căn bản là luyến tiếc đại ©ôи ŧᏂịŧ của ca ca rút ra."
"Ha... Ưʍ..." Lê Viện đã không khống chế được chính mình.
Lam Y Thành mỗi một chút đều đâm thật sâu vào âm hộ, cho dù cô cắn môi cũng nhịn không được phát ra tiếng rêи ɾỉ.
"Thật thoải mái... Hoa huyệt Lâm Lâm thật nhiều nước, lại rất chặt."
Lê Viện lo lắng nhìn thoáng qua cánh cửa.
Cô cảm giác được, Hạ Mân vẫn đứng ở chỗ đó. Hắn chưa rời đi.
Điện thoại không cúp máy, hắn còn đang nghe âm thanh của bọn họ.
"Thành, đừng như vậy." Lê Viện bắt lấy cánh tay hắn. "Em không muốn làm tổn thương anh ấy."
Lam Y Thành nhíu mày: "Lúc này mà vẫn còn có tâm tình quan tâm đến tên đàn ông khác. Xem ra ca ca thao em còn chưa đủ."
"A..." Lê Viện cắn môi, đôi mắt híp lại, thoải mái mà rêи ɾỉ. "Chậm một chút... Quá nhanh... Chậm một chút..."
Phốc! Phốc! Phốc!
Lam Y Thành không còn nói lời kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Hạ Mân nữa.
Điện thoại cúp từ khi nào, cũng không ai biết.
Sau khi Lê Viện cao trào hai lần, Lam Y Thành rốt cuộc cũng bắn ra tϊиᏂ ɖϊ©h͙ đầu tiên vào buổi tối hôm nay.
Hắn bế cô vào phòng tắm, còn muốn tái chiến. Lê Viện ngăn cản hắn.
"Em muốn đi nói chuyện với anh ấy." Biểu cảm của Lê Viện trở nên nghiêm túc. "Em không phủ nhận tình cảm cỉa mình đối với anh, nhưng hiện tại anh ấy mới là bạn trai em. Anh ấy chưa từng có lỗi với em, mà em... Cũng không muốn làm tổn thương anh ấy."
"Em định nói chuyện gì với hắn? Nói làm sao để rời khỏi anh?" Vẻ mặt Lam Y Thành nghiêm túc.
"Sẽ không. Em... em thích anh, cũng thích anh ấy. Hai người em đều muốn. Nếu anh ấy có thể tiếp thu, em vẫn sẽ là bạn gái của anh ấy."
Cô chưa bao giờ là người để chính mình chịu ủy khuất. Nếu đã coi trọng cả hai người đàn ông, sẽ không có khả năng thả hắn đi mất.