Hạ Mân nhìn thoáng qua điện thoại di động trên ngăn tủ, quả nhiên, màn hình hiện lên hai chữ "Anh Thành".
Hắn cười nhạo một tiếng, nằm xuống bên cạnh Lê Viện, lấy chăn đắp lên cả hai.
"Ưʍ..." Lê Viện xoay người nhích lại gần hắn.
Cả người Hạ Mân cứng đờ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt.
Cô chu miệng, hôn hắn một cái: "Anh Thành ngủ ngon."
Lúc này cô đang mơ thấy cảnh tượng chung chăn gối của "mình" và Lam Y Thành khi còn nhỏ.
Sắc mặt Hạ Mân cực kỳ khó coi.
Mặc dù đã sớm biết hai người bọn họ đã từng có quan hệ trai gái, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
"Em vẫn còn thích tên đó?"
Mang theo nghi vấn nghẹn khuất trong lòng, Hạ Mân dần nhắm mắt lại.
Vừa rồi uống quá nhiều rượu, hắn cũng có chút say. Kỳ thật tửu lượng của hắn cũng không được tốt lắm. Nếu không phải trong trường hợp quan trọng, hắn gần như nói không với rượu chè.
Lê Viện ngủ đến nửa đêm, cảm giác cơ thể cực kỳ nóng bức. Cô mở to mắt, nhìn thấy Hạ Mân đang nằm bên cạnh, trong đầu mơ mơ hồ hồ.
Đây là tình huống gì? Cô ngủ với Hạ Mân rồi?
Không! Đêm qua đã say mèm như vậy, cô còn có thể sống đã tốt lắm rồi, nào còn sức lực ngủ với đàn ông?
Mà nơi này cũng không giống căn hộ của bọn họ.
"Người này lớn lên cũng đẹp quá mức cho phép rồi đi? Lông mi dài như vậy, là gắn lông mi giả?"
Cô vươn tay, vuốt lông mi hắn.
"Khuôn mặt cũng quá non mềm. Sao làn da của một người đàn ông còn tốt hơn cả phụ nữ vậy? Nhìn qua như thạch trái cây ngon miệng, rất muốn cắn một ngụm."
Vốn dĩ Lê Viện chỉ đơn thuần muốn thưởng thức sắc đẹp trước mặt, đột nhiên thấy hầu kết đối phương giật giật. Cô biết người này đã tỉnh, vì thế liền nổi lên tâm tư trêu đùa hắn.
"Dáng người cũng rất đẹp." Bàn tay nhỏ luồn vào trong vạt áo, sờ soạng hai cái trên lồng ngực. "Cứng thật! Cũng không phải diễn viên võ thuật, sao dáng người lại tốt như vậy?"
Hiện tại toàn thân Hạ Mân đều là lửa nóng.
Lúc Lê Viện vừa nói đến lông mi của hắn đã tỉnh. Lại không biết đối mặt với cô như thế nào, càng muốn biết cô sẽ làm ra phản ứng gì, cho nên mới làm bộ làm tịch như đang ngủ.
Rốt cuộc cô gái này muốn làm gì? Chẳng lẽ cô không biết không thể tùy tiện sờ soạng đàn ông hay sao?
Khoan đã... Tại sao bàn tay kia còn càng ngày càng đi xuống?
Hạ Mân nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm mại vừa ấm áp, thời điểm sờ sờ hắn, nơi địa phương nào đó đã cương cứng. Nếu cô còn tiếp tục thăm dò xuống dưới, sẽ nhận ra được tâm tư không đứng đắn của Hạ Mân.
"Buồn ngủ quá, vẫn là nên đi ngủ thôi!" Lê Viện không trêu đùa hắn nữa, chuẩn bị xuống giường. "Đây là chỗ nào? Nhà Hạ Mân sao? Không biết có phòng khách hay không."
Cô vốn định mặc lại quần áo cho đàng hoàng rồi ra phòng khách ngủ, để sau khi tỉnh dậy, chạm mặt nhau hai người không phải xấu hổ. Nhưng mà cô đã đánh giá quá cao tình trạng cơ thể của mình. Vừa mới động một chút, đột nhiên đầu óc nhói đau, cả người ngã xuống.
"A..." Lê Viện ngã lên người Hạ Mân, bàn tay thuận thế chụp vào hắn, sau đó sờ phải... Một thứ cứng như sắt.
Cô lại không phải thiếu nữ mới lớn cái gì cũng không hiểu. Sờ phải thứ này, đương nhiên sẽ không cho rằng trên người hắn mang theo "hung khí".
Không biết vì sao, đột nhiên cơ thể có chút khô nóng.
Ở thế giới trước vẫn luôn được ăn thịt cá, sau khi tới thế giới này chỉ có mỗi cháo trắng rau xào, đột nhiên cô rất muốn ăn mặn. Mà người đàn ông này đúng là loại hình cô thích nhất.
Cô bỡn cợt sờ soạng lại xoa xoa.
Để xem hắn còn có thể giả bộ tới khi nào.