Edit: bonghoaa
Lê Viện xích lại gần nhìn hắn: "Em có thể đến, có điều có phải anh cũng nên tỏ ra một chút thành ý không?"
"Muốn thứ gì?" Lam Y Thành nhàn nhạt nói.
"Anh đầu tư một bộ phim cho em!" Lê Viện cười cười. "Tuy không phải là tình nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là em gái thanh mai trúc mã."
"Em gái đẩy anh trai lên giường, khẩu vị của em cũng thật nặng." Lam Y Thành xuy một tiếng: "Xem biểu hiện của em. Nếu làm anh vừa lòng, vai diễn gì cũng có."
"Lam tổng tìm nhầm người rồi." Hạ Mân và Đường Thịnh bỗng nhiên xuất hiện.
Lúc này sắc mặt Hạ Mân rất khó coi.
"Lâm Lâm là nghệ sĩ của tôi. Cô ấy muốn tài nguyên gì tự tôi sẽ an bài. Lam tổng vẫn nên đi chiếu cố bạn gái của mình thì hơn. Chuyện của cô ấy không cần anh nhọc lòng."
Lam Y Thành quay đầu lại liếc mắt nhìn Lê Viện một cái: "Hoa đào* mới?"
(*) Hoa đào: Ý là vận đào hoa
"Là sếp mới." Lê Viện tức giận nói. "Đừng phá hỏng quan hệ hợp tác của em."
"Chẳng lẽ còn không phải là quan hệ phụ thuộc sao?" Lam Y Thành nói vài câu với Lê Viện, sau đó chính diện nghênh đón khói súng của Hạ Mân. "Hạ tiên sinh có điều hiểu lầm rồi. Nghệ sĩ công ty anh chủ động tới tìm tôi, muốn tôi cung cấp tài nguyên cho cô ấy. Xem ra nghệ sĩ trong công ty không tín nhiệm sếp của mình lắm đâu."
Hạ Mân nhìn về phía Lê Viện: "Không phải tôi nói mọi tài nguyên của cô giao hết cho tôi rồi sao? Lam tổng đây đã có bạn gái để chăm sóc. Sao còn đi thương hương tiếc ngọc với phụ nữ khác?"
"Anh ấy là anh trai của tôi." Lê Viện kéo kéo ống tay áo của Lam Y Thành. "Đúng không? Thành ca ca."
"Nếu bạn trai cũ tính là anh trai. Vậy thì anh yêu cũng được tính một chữ anh." Lam Y Thành sửa sang lại khuy áo trên ống tay áo. "Sau khi quay xong bộ phim này cứ để đó, anh sẽ đầu tư vào bộ phim khác, đến lúc đó em hãy đi thử casting."
"Còn cần casting?" Lê Viện bĩu môi.
"Để lấp kín miệng người khác thôi. Chẳng qua là đi ngang sân khấu. Với kỹ thuật diễn của em, thực lực thật sự còn sợ cái gì?" Lam Y Thành nhéo nhéo cái mũi cô.
Lê Viện bỗng nhận thấy được mùi nguy hiểm. "Sắp đến cảnh quay rồi, em đi trước chuẩn bị."
Để lại hai người Hạ Mân và Lam Y Thành đứng đối diện nhau.
Kẽo kẹt! Cửa mở ra. Đường Ngọc Địch đi ra ngoài.
Cô ta nhìn thấy Hạ Mân và Lam Y Thành đang đứng đối mặt nhau, bộ dáng hai người nhìn như bình tĩnh, lại làm cho người ta cảm nhận được khói lửa vô hình.
"Lam tổng, các anh đây là..."
Lam Y Thành lạnh nhạt nói: "Anh trai cô đã từng giúp đỡ tôi. Tôi giúp lại cô đến bây giờ cũng coi như đã trả hết nhân tình của hắn. Sau này cũng đừng ăn nói lung tung ở sau lưng tôi."
"Lam tổng..." Sắc mặt Đường Ngọc Địch đại biến. "Anh đã nói sẽ giúp em."
"Tôi có hứa giúp cô. Nhưng không có nghĩa là để cho cô bắt nạt đến trên đầu cô ấy. Biết Phó Lâm Lâm là ai không?" Lam Y Thành lạnh nhạt nhìn Đường Ngọc Địch. "Cô nhóc đó tôi đã che chở từ nhỏ đến lớn. Mấy năm trước không nghe lời, cho nếm mùi vị đau khổ. Bây giờ đã tỉnh táo, tôi cũng nên đưa người trở về."
Đường Ngọc Địch và người đại diện đều bị dọa.
Không ngờ Phó Lâm Lâm cón có quan hệ với Lam Y Thành. Trước đây sao không nghe cô ta nói qua? Đã có chỗ dựa như vậy, còn cần lo lắng về tài nguyên sao?
Hạ Mân biết những lời này của Lam Y Thành là cố ý nói cho hắn nghe. Lam Y Thành đang cảnh cáo hắn, đồng thời cũng công khai đánh dấu chủ quyền của mình.
Hai người đều là đàn ông, chỉ dựa vào một cái ánh mắt là có thể nhìn ra ẩn ý trong mắt đối phương. Người này là một đối thủ mạnh, chỉ sợ sẽ không dễ dàng vượt qua.
Từ trong lời nói vừa rồi hắn mới biết được, hai người bọn họ đã từng kết giao với nhau, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã, cụ thể hơn đó là cái loại mối tình đầu ngây ngô trong truyền thuyết.
Chỉ có điều là, nếu đã có quan hệ như vậy, vì sao lúc trước "Phó Lâm Lâm" lại kết hôn với Cố Tử Hoán?
Đúng rồi, năm ấy khi "Phó Lâm Lâm" kết hôn đã xảy ra rất nhiều sự việc. Trong đó có một sự kiện chính là tổng tài Lam thị xảy ra tai nạn xe cộ, hôn mê một năm sau mới tỉnh lại.
Sau đó mọi người trong đoàn làm phim phát hiện Đường Ngọc Địch trở nên an phận hơn rất nhiều. Cô ta không dám tìm Lê Viện gây phiền toái giống như trước. Tận lực tập trung vào diễn xuất.
Mà tin tức "Phó Lâm Lâm" vừa là thanh mai trúc mã vừa là bạn gái cũ của Lam Y Thành cũng bị nhân viên công tác vô tình nghe thấy trong lúc bọn họ nói chuyện truyền ra ngoài.
"Hạ ảnh đế, hôm nay tôi không về cùng các anh được." Lê Viện cởi trang phục diễn ra, đổi lại quần áo của mình. "Tôi có chút việc muốn xử lý."
"Tôi đã sắp xếp bên phía công ty để chuyển nhà, hôm nay tính là đi giúp đỡ các cô. Việc gì sao không để hôm khác?" Trực giác của Hạ Mân cho biết việc này có liên quan đến Lam Y Thành.
"Hay để ngày mai dọn?" Lê Viện cười nói: "Không phải ngày mai chúng ta không có cảnh quay sao? Nếu không trưa mai tôi tự mình xuống bếp nấu ăn cho mọi người, coi như là bồi tội."
Hạ Mân theo bản năng muốn cự tuyệt. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng của cô, nếu cứ khăng khăng nói không cho phép, ngược lại có vẻ mình hẹp hòi.
Hắn không nói lời nào, xoay người bước lên xe.
Chu Xảo Huệ nhìn Lê Viện: "Một mình em đi được không?"
"Yên tâm. Anh ta không ăn được em." Dù sao cũng sẽ sớm ăn sạch sẽ.
Mọi người đi rồi, Lê Viện nhận được điện thoại của Lam Y Thành.
"Ra ngoài."
Lê Viện nhướng mày.
Cái người kia vẫn chưa rời đi?
Cô cầm lấy túi xách đi ra ngoài. Nhìn thấy cách đó không xa là một chiếc xe đang dừng lại. Chủ xe hạ cửa kính xuống, nhìn về phía cô.
Lê Viện dẫm giày cao gót ngồi vào ghế lái phụ.
"Bây giờ đi đâu?" Cô vừa đeo đai an toàn vừa hỏi.
"Không phải muốn lấy album ảnh sao? Đương nhiên là đến nhà anh." Lam Y Thành sắn ống tay áo, để lộ cánh tay đẹp đẽ cầm tay lái.
"Chú với dì..." Lê Viện có chút mờ mịt dò hỏi.
Năm đó chuyện của cô và Lam Y Thành cả hai bên gia đình đều biết. Cha mẹ Lam Y Thành đều nhìn thấy cô lớn lên, cho nên rất vui mừng khi cô làm con dâu mình. Cho dù hoàn cảnh gia đình cô sa sút, cũng không hề ghét bỏ. Hiện tại cô đã ly hôn, danh tiếng còn biến thành như vậy. Lam gia tốt xấu gì cũng là một gia đình giàu có, làm sao còn giống như trước đây tiếp nhận cô?
"Đều xuất ngoại. Em đúng là một chút cũng không quan tâm đến chuyện Lam gia. Sau khi giao công ty cho anh, hai người họ đã ra nước ngoài định cư. Còn nói cái gì trừ khi anh kết hôn, nếu không hai người họ sẽ không trở về. Anh cũng không thể ra nước ngoài, miễn quấy rầy thế giới của bọn họ."
"Nói như vậy có nghĩa là anh đã bị cho ra rìa." Lê Viện cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hai người tự nhiên nói chuyện với nhau, phảng phất như mấy năm nay đều không có sự việc gì xảy ra. Cô vẫn là thiếu nữ nhỏ đáng yêu làm nũng bên người hắn, mà hắn vẫn sẽ là anh trai lớn vì cô giải quyết hết tất cả cục diện rối rắm.
"Thiếu gia đã về." Dì Trương là người đã chăm sóc Lam Y Thành lớn lên chạy ra đón. Đến khi nhìn thấy Lê Viện sau lưng hắn, dì Trương ngây ngẩn cả người. "Phó tiểu thư?"
"Dì Trương, có phải con làm dọa dì không?" Lê Viện cười nói.
"Không có. Chỉ là ngoài ý muốn. Mau vào đi." Dì Trương vội vàng đón tiếp bọn họ đi vào.
"Em chỉ tới lấy đồ, xong sẽ về ngay." Lê Viện đánh giá phòng khách nhà Lam gia.
Nơi này tất cả đều không có biến hóa gì nhiều. Trong trí nhớ của cô Lam gia luôn tráng lệ huy hoàng như vậy, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp. Nguyên chủ từ nhỏ đã tới đây chơi, nơi này chính là ngôi nhà thứ hai của cô ấy. Khi cha mẹ nguyên chủ bận đi công tác, cũng thường xuyên ném con cho Lam gia chăm sóc.