Xe ngựa tiếp tục tiến lên, âm thanh vẫn phát ra từ trong xe ngựa.
Binh sĩ nhìn theo hướng xe ngựa kia một lúc lâu, cho đến khi nó biến mất thì mới nói với người bên cạnh: "Ta đi nhà xí một lúc đã, các ngươi cứ canh đi."
"Tiểu tử thúi, cứng rồi à?" Người bên cạnh trêu ghẹo nói. "Đừng nói ngươi, ngay cả chúng ta cũng cứng nữa! Đi, ngươi đi trước, lát nữa chúng ta sẽ đi sau."
Sau khi xe ngựa xuất cung, nó không có đi về phía dịch trạm, mà đi tới một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Xa phu ở bên ngoài nói: "Nương nương, nơi này không ai ạ."
Trong xe ngựa, Lê Viện buông Ôn Dực ra, nhéo cằm của hắn: "Ngươi nợ ta một ân tình, nhớ kỹ đấy."
Ánh mắt Ôn Dực mang theo sương mù, một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Mùi hương trong mũi vẫn chưa tan đi.
Hắn sờ lên bờ môi, cảm giác thơm ngọt như ăn bánh kẹo.
Lê Viện thấy hắn không có phản ứng thì quay đầu nhìn lại. Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn như này thì cười to.
Lúc nàng không cười nhìn như tiên nữ, khi đã cười rồi càng giống yêu tinh mê người.
"Không nỡ rời khỏi ta vậy à, không thì ta bắt ngươi về làm áp trại tướng công nhé?" Lê viện trêu chọc.
Ôn Dực ngồi dậy, nhanh chóng xuống xe ngựa.
Hắn đứng đấy chắp tay: "Đa tạ nương nương đã tương trợ."
"Không cần cám ơn. Ai bảo nhìn ngươi đẹp mắt chứ? Ta không có cách nào nói chữ không với những người đẹp mắt được." Lê viện mỉm cười.
Ôn Dực có cảm giác vị Quý phi địch quốc này như một tên ăn chơi. Mà hắn thì như phụ nam nhà lành bị đùa giỡn.
"Cáo từ." Ôn Dực nói rồi nhanh chóng rời đi.
Lê Viện hét về phía bóng lưng của hắn hô: "Này, y phục của ngươi loạn rồi kìa."
Bước chân Ôn Dực lảo đảo, suýt chút nữa đã té xuống đất.
Lê viện cười càng thêm to.
Chờ bóng dáng Ôn Dực biến mất, Lê Viện lại ngồi lên xe ngựa, nói với xa phu: "Đi tửu lâu đi! Khó lắm mới được ra ngoài một chuyến, sao không tranh thủ ăn một bữa thật ngon chứ!"
"Nương nương, chuyện này nếu để hai vị hoàng tử biết, sợ là sẽ tức giận." Xa phu là người của Tạ Tử Cẩn.
Lê Viện miễn cưỡng nói: "Không sao, bọn hắn nhiều lắm cũng chỉ ăn dấm, dỗ chút là tốt hơn thôi."
"Mẫu phi định dỗ chúng ta thế nào đây?" Âm thanh của Tạ Tử Cẩn từ bên ngoài truyền đến.
Lê Viện vén rèm lên, nhìn thanh niên tuấn tú đứng ở nơi đó.
"Hoàng nhi, không phải ngươi đang bận à?" Lê viện mỉm cười. "Xem ra chúng ta đúng là hữu duyên, ngay cả trên đường cũng có thể gặp phải."
"Ta và mẫu phi tất nhiên là có duyên. Chỉ là không phải trùng hợp gặp nhau trên đường, mà là ta nghe nói mẫu phi lại có người mới, cố ý chạy đến nhìn người mới này là loại hàng gì." Tạ Tử Cẩn nói: "Không ngờ lại là nam nhân địch quốc. Mẫu phi định ăn hết nam nhân Tam quốc vào trong bụng sao?"
"Ta chỉ giúp hắn một chút thôi, nhìn ngươi nói kìa." Lê viện vươn tay về phía hắn. "Lên đây nói chuyện."
Tạ Tử Cẩn nhảy lên xe ngựa.
"Sao lại chỉ có một mình ngươi? Tử Thịnh đâu?" Lê viện ôm lấy cổ Tạ Tử Cẩn.
Tạ Tử Cẩn hôn lên môi nàng: "Một mình ta vẫn chưa đủ à? Phải để hắn đến dành nàng sao?"
"Không phải, thuận miệng hỏi chút thôi." Lê viện nói: "Chúng ta khó lắm mới ở riêng với nhau. Hôm nay ra ngoài đi chơi đi, Hoàng đế sắp kết hôn rồi, đến lúc đó chúng ta phải trở về."
"Nàng trêu chọc hắn, mà còn muốn trở về à? Ta có linh cảm Hoàng đế sẽ không dễ dàng thả nàng rời đi như vậy." Tạ Tử Cẩn ôm Lê Viện vào trong ngực. "Mẫu phi, ta nhớ nàng."
"Mấy ngày nay là ngươi không tìm đến ta, chứ không phải ta không muốn chơi với ngươi. Có phải ở bên ngoài có mèo hoang rồi không hả?" Bàn tay Lê Viện mò vào bên trong quần áo của Tạ Tử Cẩn.
"Mẫu phi kiểm tra một chút là sẽ biết thôi." Tạ Tử Cẩn nói, ôm nàng đè xuống.
Xa phu nghe âm thanh bên trong, kiềm tốc độ lại.
Cảnh này hắn ta vẫn thường thấy, ngoại trừ cảm thán thân thể của các vị hoàng tử cường tráng, thì không còn ý gì khác. Với vị Quý phi nương nương kia, hắn ta chán sống rồi mới dám có tâm tư khác.