Những người đó rút lui, tiếng bước chân biến mất.
Lê Viện rời khỏi người Ôn Dực.
Khuôn mặt Ôn Dực đỏ bừng, trong mắt ngập tràn sự khó tin.
“Dáng vẻ này của ngươi cứ như tức phụ bị chà đạp ấy.” Lê Viện cười khẽ. “Ta chỉ sờ một chút thôi mà, không tới nỗi như vậy chứ?”
“Cô nương… cô nương sao có thể…” Ôn Dực vừa tức vừa bực.
“Ta cứu ngươi, ngươi không nhớ rõ lòng tốt của ta à? Lúc nãy cũng do gấp bách quá thôi, ngươi cũng thấy rồi đấy, nếu không làm như vậy, họ sẽ đi vào mất.” Lê Viện lạnh nhạt nói: “Ta biết ngươi thủ thân như ngọc rồi, yên tâm đi, ta sẽ không xuống tay với ngươi đâu, tuy ngươi… cũng không tệ lắm, nhưng ta không phải là người nào cũng ăn cả.”
Ôn Dực muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động, miệng vết thương đã chảy ra máu.
“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng cử động, để ta cầm máu cho ngươi vậy.” Lê Viện nhíu mày, đẩy Ôn Dực để hắn nằm trở về.
Giờ Ôn Dực như một con nai sắp bị làm thịt. Nàng không cho hắn cử động, hắn cũng không thể động đậy được.
Một lát sau, miệng vết thương trên người Ôn Dực ngừng chảy máu.
Lê Viện tìm một bộ quần áo ném cho Ôn Dực: “Thay đi.”
“Cảm ơn.” Ôn Dực không từ chối ý tốt của Lê Viện, cầm quần áo đi ra phía sau bình phong thay đồ.
Đó là quần áo của Tạ Tử Thịnh, khí chất của hai người có chút tương tự, sau khi Ôn Dực mặc vào cũng khá là phù hợp.
Lê Viện đánh giá Ôn Dực, tán dương nói: “Ôi, không ngờ ngươi mặc vào còn anh tuấn hơn tên nhóc kia đấy.”
Ôn Dực không được tự nhiên khi thấy nàng nhìn hắn.
Lê Viện thấy dáng vẻ này của hắn, không khỏi giễu cợt: “Ta sẽ không ăn ngươi đâu. Ngươi không cần phải sợ ta như vậy?”
“Cảm ơn nàng đã giúp ta.” Ôn Dực lại nói lời cảm ơn.
“Được rồi, giờ người bên ngoài còn đang tìm kiếm ngươi, ngươi trốn trước đã, chắc cũng không vội lắm đâu nhỉ.” Lê Viện nói.
Bên ngoài lại có tiếng bước chân.
Lê Viện nhìn thoáng qua Ôn Dực.
Ôn Dực hiểu ý của nàng, nhanh chóng lên giường.
Lê Viện buông rèm giường xuống.
Người hầu đi vào, nói với Lê Viện: “Ra là nương nương đã trở về, lúc nãy nghe nói bên ngoài có thích khách, nô tỳ thấy nương nương không có ở Ngự Hoa Viên nên đã rất lo lắng.”
“Ta thấy chán quá nên đi về trước. Thôi được rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát, nơi này không cần ngươi hầu hạ đâu, ngươi lui trước đi!” Lê Viện lạnh nhạt nói.
“Tuân lệnh.” Người hầu cung kính lui xuống.
Qua mấy canh giờ, Lê Viện đi vào mép giường, đánh thức Ôn Dực đang hôn mê.
“Lúc nãy ta đi ra ngoài một chuyến, phát hiện cửa thành vẫn được canh gác nghiêm ngặt. Giờ có hai lựa chọn, một là ta đưa ngươi ra cung, nhưng sẽ có hơi nguy hiểm, hai là chờ mấy ngày rồi mới ra cung.”
“Nếu hôm nay ta không trở về, công chúa nhất định sẽ sai người tìm kiếm khắp nơi, đến lúc đó sẽ không giấu được.” Ôn Dực cố hết sức ngồi dậy.
“Công chúa của các ngươi nhìn có vẻ ngốc, đây đúng là chuyện mà nàng ta có thể làm được.” Lê Viện nói: “Một khi đã vậy, thì giờ ra cung đi! Giờ mà không ra cung sẽ phải chờ đến ngày mai, cửa cung sẽ đóng mất.”
“Cô nương không phải nói là đề phòng nghiêm ngặt sao? Ta có thể đi ra ngoài à?” Ôn Dực nhìn nàng.
“Vậy phải xem Ôn công tử có nguyện ý hy sinh bản thân hay không đã.” Lê Viện nhướng mày.
Ôn Dực ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: “Có ý gì?”
“Bổn cung thích cái đẹp, chỉ sợ không phải là bí mật gì.” Lê Viện nhấc cằm Ôn Dực lên. “Ngươi mặc đồ này rất giống Ngũ hoàng tử của chúng ta, nên…”
Một chiếc xe ngựa chạy ra cửa cung. Binh lính chặn xe ngựa lại, nói: “Bên trong là người nào? Phải kiểm tra như thường lệ.”
Xa phu nói: “Bên trong là Quý phi nương nương của quốc gia ta. Đây là đạo đãi khách của các ngươi sao? Không tốt lắm nhỉ?”
“Xốc rèm lên.” Binh lính kia nói: “Hôm nay có thích khách, chúng ta phải kiểm tra thật kỹ, đây cũng là vì an nguy của Quý phi nương nương.”
Trong xe ngựa Lê Viện mỉm cười với Ôn Dực: “Ngươi còn nụ hôn đầu tiên không?”
“Cái gì?” Ôn Dực mới vừa nói ra hai chữ, đã thấy một gương mặt xinh đẹp sát lại gần, sau đó bờ môi mềm mại mút lấy cánh môi hắn.
Ôn Dực mở to đôi mắt, hô hấp ngừng lại.
Lê Viện ôm lấy eo Ôn Dực, để hắn đè trên người mình.
Bàn tay nàng cởi đai lưng của hắn ra, lại để quần áo của mình lộn xộn hơn.
“Ưm…” Nàng hôn sâu.
Rèm bị vén lên, trong đó là hình ảnh hoạt sắc sinh hương.
Binh lính kia nhìn chằm chằm.
Bàn chân trắng dài của Lê Viện bị lộ ở bên ngoài, quyến rũ cực kỳ.
Vai ngọc lộ ở bên ngoài, đặc biệt mê hồn.
Nàng ôm lấy cổ Ôn Dực, hôn đến nỗi khó mà chia lìa được, như muốn nuốt sống người nam nhân này vậy.
Ôn Dực không phải thần tiên. Huống chi…
Đây là nụ hôn đầu tiên của hắn.
Hắn đã sớm rối loạn trong lòng, tùy ý để Lê Viện ăn hắn sạch sẽ.
“Xem đủ rồi chứ?” Lê Viện đột nhiên dừng lại, sắc bén nhìn tên binh lính kia.
Binh lính nhìn mà dục hỏa đốt người, đã sớm quên nữ nhân trước mặt là ai. Lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng buông mành.
“Nương nương thứ tội, đã đắc tội rồi! Cho đi.”