Lê Viện đưa hắn về cung điện.
Cung điện rất lớn, ngày thường sẽ không để những tên cung nhân ở lại. Bọn họ ngoại trừ ba bữa đưa cơm ở ngoài, thì chỉ là quét tước nơi này một chút. Sau khi làm những việc này xong liền về chỗ ở, dù gì thì chuyện hoang đường của Lê Viện và hai hoàng tử cũng không phải là bí mật gì ở chỗ này. Ở lâu trong cung, chút ánh mắt vẫn phải có.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh đại diện hoàng thất nước láng giềng. Hoàng đế phái người dẫn bọn họ đi du ngoạn khắp nơi, cũng coi như làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Bởi vậy, đại cung điện chỉ có nàng và tỳ nữ lúc nãy, giờ tỳ nữ kia bị Lê Viện kêu đi, cũng chỉ còn lại Lê Viện và mỹ nam vừa mới cứu về.
Lê Viện đưa Ôn Dực lên trên giường.
Ôn Dực bị thương, sắc mặt tái nhợt, nhìn giống như thiếu nữ mặc người khác xâu xé.
Lê Viện vươn tay về phía Ôn Dực.
Ôn Dực cảnh giác nhìn nàng.
“Ánh mắt của ngươi là có ý gì đấy?” Động tác của Lê Viện dừng lại. “Tỷ tỷ ta hảo tâm cứu ngươi, ngươi lại không tin ta?”
Thần sắc Ôn Dực phức tạp: “Tại sao cô nương lại cứu ta? Hai nước chúng ta là kẻ địch, nếu để bọn họ phát hiện ra ta, hôn nhân hai nước sẽ không thành, ngược lại còn trở thành tử địch, quốc gia các ngươi sẽ được lợi ư.”
“Việc hôn nhân của các ngươi có được hay không, không có ảnh hưởng gì tới chúng ta cả. Chỉ cần ta còn ở đây, dù là quốc gia gì cũng đừng mơ tiến vào ranh giới của chúng ta.” Lê Viện nâng cằm Ôn Dực lên. “Chút tự tin này ta vẫn có, còn tại sao lại cứu ngươi… thì chỉ có thể nói con người của ta thiện tâm, không nhìn mỹ nam chịu khổ được. Ngươi không cần cảm ơn ta, chờ vết thương tốt hơn thì đi đi!”
Từ bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ.
Tiếp theo liền có tiếng bước chân đi về phía này.
Lê Viện buông rèm giường xuống, cởϊ qυầи áo của mình đè ở trên người Ôn Dực.
Ôn Dực mở to đôi mắt.
Lê Viện làm động tác im lặng.
Sắc mặt Ôn Dực vốn đang tái nhợt lại đột nhiên trở nên hồng hào.
“Ai vậy?” Âm thanh của Lê Viện khàn khàn, như đang tức giận vì bị phá hỏng chuyện tốt.
Tiếng bước chân ở bên ngoài dừng lại.
“Thưa… Quý phi nương nương, trong cung xuất hiện thích khách. Chúng ta nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Thượng đi điều tra.” Người bên ngoài nói.
“Trong cung xuất hiện thích khách thì đi tìm, nơi này của ta lại không có thích khách, các ngươi tới chỗ ta làm gì? Khiến bổn cung mất hứng, không sợ bổn cung tìm Hoàng đế của các ngươi gây phiền phức à?”
Lê Viện tức giận nói, nhưng âm thanh quyến rũ như đang hút hồn, những người bên ngoài nghe thấy âm thanh này liền cứng.
“Quý phi nương nương, người vẫn nên để chúng ta lục soát một chút! Nếu tên thích khách kia trốn vào cung điện của người, uy hϊếp đến sự an toàn của người, chúng ta dù có mười cái đầu cũng không đủ chém đâu.”
“Nói hươu nói vượn, nơi này của bổn cung không có thích khách, ta thấy đám nô tài các ngươi muốn phá hỏng hứng thú của bổn cung thì có.” Lê Viện nói, loạng choạng trên giường lớn. “Ưm… A… Chậm một chút…”
Mội người ở bên ngoài nghe âm thanh mê người hút hồn này, thiếu chút nữa máu dồn lên não.
Mà Ôn Dực bị Lê Viện đè ở dưới thân, rõ ràng Lê Viện không có đụng tới hắn, nhưng hô hấp của hắn vẫn dồn dập.
Bờ vai ngọc của Lê Viện lộ ở bên ngoài, da thịt như được tỉ mỉ tạo ra, không có một chút tỳ vết nào, đặc biệt là xương quai xanh kia, nhìn rất mê người.
“Ngươi phát ra một chút âm thanh, bằng không họ sẽ không tin đâu.” Lê Viện nói ở bên tai Ôn Dực.
Ôn Dực mở to đôi mắt.
Khóe miệng Lê Viện nhếch lên, cánh tay tiến vào.
“Ưm…” Nơi chưa từng bị người thứ hai chạm vào bị một bàn tay nhỏ cách lớp quần nắm lấy, cả người Ôn Dực run lên, trong miệng không khỏi phát ra âm thanh dụ hoặc.
Âm thanh kia vừa phát ra, hắn có cảm giác như tận thế tới.
Mà người bên ngoài nghe thấy âm thanh này thì nói: “Bẩm nương nương, đã quấy rầy rồi. Chúng ta lập tức cáo lui.”